Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323583

Bình chọn: 9.5.00/10/358 lượt.

ắt nhìn xa xăm: “Đến thời hạn giao hàng xuất khẩu cũng

nắm rõ, chuẩn bị bài rất kỹ đấy. Ký đơn hàng Tuyết Hoa này cũng được

thôi, nhưng có một điều kiện...”.

“Điều kiện gì? Có phải là phương thức thanh toán không? Tuyết Hoa hợp tác với chúng ta đã lâu, thanh toán hết rồi mới giao hàng hoàn toàn không có

vấn đề gì”.

Thấy anh cuối cùng cũng nói chuyện dễ dãi hơn, sắc mặt lạnh như tiền của Tô Tiểu Lương giờ mới bắt đầu giãn ra.

Đặt hai khuỷu tay xuống mặt bàn, Dương Duệ chống cằm lên lưng hai bàn tay

đang đan chéo các ngón tay vào nhau, nụ cười dần thu lại, nghiêm giọng

nói: “Ngày 29 tháng này là sinh nhật em, hi vọng em sẽ đồng ý đi ăn tối

cùng anh. Nói trước là tốt nhất chỉ có em và anh thôi, đừng có đưa cậu

bạn trai bé nhỏ của em đi theo làm lá chắn. Nếu em đồng ý, anh sẽ thông

qua đơn hàng của Thái Gia Gia ngay lập tức; nếu không chấp nhận thì anh

thấy đơn này cần thương lượng lại, giá 89 vạn đã là rất hữu nghị rồi,

huống hồ hiện nay công ty lại...”.

Tô Tiểu Lương trừng mắt nhìn anh, cô không thể tin vào những gì vừa nghe được và bất chợt nghi ngờ có lẽ tai mình có vấn đề.

Điều kiện anh ta đặt ra là đây ư?

Nhoẻn miệng cười lãnh đạm, cô đáp lại bằng giọng điệu đầy nhạo báng: “Tổng

giám đốc Dương, anh chắc chắn hiện giờ mình đang tỉnh táo đấy chứ?

Chuyện anh và tôi đang nói hình như là chuyện công việc đấy!”

“Anh đang rất tỉnh”. Dương Duệ mỉm cười, tiếp tục tấn công: “Giám đốc Tô, em đang trách anh công tư không phân minh đấy à?”

Tích tắc, tích tắc, tiếng kim giây của chiếc đồng hồ đắt tiền treo trên

tường phát ra nghe rõ mồm một, hai bên là văn phòng làm việc bằng kính

rộng mênh mông, trong ngoài đều im ắng.

Hai ánh mắt bắt gặp nhau trong không gian thoang thoảng hương chanh, một

ánh mắt thì sáng rực, cực kỳ nồng ấm, một ánh mắt lạnh lùng ánh lên sự

khinh miệt.

“Tôi chỉ là một Giám đốc bán hàng khu vực nhỏ bé, sao dám phê bình Tổng giám đốc Dương công tư không phân minh, Tổng giám đốc đúng là đa nghi quá”.

“Chính thế, cô không có quyền chỉ trích tôi công tư có phân minh hay không. Mà kể cả tôi công tư không phân minh thì sao nào, nhiệm vụ của tôi là dẫn

dắt toàn bộ lực lượng bán hàng tại khu vực Châu Á Thái Bình Dương đến

cuối năm phải đạt được kết quả kinh doanh cả năm đã đặt ra theo chỉ thị

của Tổng công ty bên Mỹ. Chỉ cần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì tôi

nghĩ chủ tịch công ty bên Mỹ chắc chẳng có thời gian đến xem xét quá

trình bán hàng của tôi có công tư phân minh hay không đâu, hay nói cách

khác là lấy việc công để làm chuyện riêng”.

Hoàn toàn không có dấu hiệu thấy hổ thẹn, càng không có ý định rút lui,

Dương Duệ bình thản đáp lại với nụ cười hút hồn, giọng điệu lại không

thiếu đi sự kiêu căng xen lẫn tính cương quyết.

Lại há hốc miệng, mắt tròn vo một lần nữa, Tô Tiểu Lương hoàn toàn không ngờ anh ta đáp lại như vậy.

Những gì anh ta nói vô lý rành rành ra đấy, thế nhưng anh ta chẳng hề quan

tâm, còn đắc ý như sự thật hiển nhiên, rất rõ ràng và cũng rất logic.

Điều tồi tệ nhất chính là: Mặc dù biết rất rõ anh ta đang ngụy biện, thậm

chí là đang giở trò chơi xấu, nhưng Tô Tiểu Lương lại không nghĩ ra bất

kỳ biện pháp nào để ứng phó.

Những gì anh ta nói đều là sự thật, không đúng ư?

Chỉ cần anh ta có thể hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ cấp trên chỉ định, Tổng

giám đốc, Tổng công ty tận bên Mỹ xa xôi cũng chẳng cần quan tâm anh ta

giở thủ đoạn ra sao đâu.

Cậu thanh niên trong sáng đẹp trai của ngày xưa dần dần mờ xa, lại một lần

nữa Tô Tiểu Lương hoài nghi người có tên Dương Duệ ngồi ngay trước mặt

mình có phải là con người trước kia cô biết không.

Chẳng trách hôm gặp anh ta lại có cảm giác ánh mắt anh ta đã sắc hơn rất

nhiều, thái độ của một con người thì giả tạo làm sao được, ánh mắt cũng

không thể đánh lừa được người khác.

Hơi nhếch mép, Tô Tiểu Lương tự ý thức với bản thân không được suy nghĩ lung tung về những chuyện đã qua nữa, cô điềm tĩnh nói:

“Tổng giám đốc Dương, cái này được gọi là uy hiếp, đe dọa phải không?”.

“Không, tôi thấy đây giống một lời mời hơn, hoặc có thể nói là...”. Ngập ngừng

một lát, Dương Duệ khe khẽ nói tiếp: “Buổi gặp mặt đã chờ đợi từ lâu”.

Giọng điệu trầm trầm sâu lắng làm Tô Tiểu Lương thấy khó hiểu, có điều lúc

này cô chẳng có tâm trí đâu để suy nghĩ xem rốt cuộc “buổi gặp mặt” mà

anh ta nói là có ý nghĩa gì. Xét về công hay tư, cô đều đang vô cùng bực mình với điều kiện mà Dương Duệ đưa ra. Một nụ cười nhạo báng có chút

lãnh đạm xuất hiện trên đôi môi cô, cô nhìn thẳng vào ánh mắt có chút lơ đãng của người con trai trước mặt, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Dương, sáu năm xa cách, anh vẫn muốn làm người khác phải thất vọng như ngày

nào! Công là công, tư là tư, không thể nhầm lẫn hai chuyện làm một

được”.

“Thất vọng...”. Vừa lẩm bẩm mấy từ này ánh mắt Dương Duệ bỗng sáng rực lên sự nham hiểm: “Nhóc con, nếu nói thất vọng, làm sao em biết được anh lại

không thất vọng?”

“Nếu cả hai chúng ta đều thất vọng, vậy tại sao không bàn bạc chuyện nào ra

chuyện đấy đi? Về đơn hàng Tuyết Hoa này, tôi hi vọng Tổng giám đốc


Old school Easter eggs.