Polaroid
Bị Độc Thân

Bị Độc Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327185

Bình chọn: 9.00/10/718 lượt.



Hiểu Khê vẫn còn nhớ rõ chuyện vui vẻ nhất thời niên thiếu

của mình chính là đứng bên bến cảng, kiễng chân, chờ đợi chiếc thuyền

đánh cá của bố về. Bởi vì cô biết rõ rằng bất kể thuyền có đầy cá hay

không, bố nhất định vẫn sẽ mang về cho cô một túi đầy những đồ chơi được lấy từ biển cả như san hô, vỏ ốc...

Khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bến cảng, các ngôi sao dần dần leo lên bầu trời, ánh đèn của những

ngôi nhà gần đó mờ mờ ảo ảo, trên bờ biển chỉ lấp ló ánh sáng của ngọn

đèn hải đăng, cả bến cảng vô cùng tĩnh lặng và vô cùng ấm áp. Cô cứ ngồi trên chiếc ghế đá ở bến cảng, đếm từng chiếc thuyền cá cập bến, đợi bố

trở về.

Có đôi lúc, Hiểu Khê thực sự không hiểu nổi tình yêu của

bố và mẹ, giữa hai người không hề có bất cứ lời nói tình tứ, ngọt ngào

nào, cũng không có hoa hồng và sô cô la, thậm chí còn hay cãi nhau vì

những chuyện lặt vặt củi lửa trà nước. Nhưng sau đó, cô liền nghĩ tới

những ngày mẹ nắm lấy đôi tay bé nhỏ của mình, đứng bên bến cảng đợi bố

quay về, khi sóng to gió lớn, mẹ ôm chặt cô vào lòng, thì thầm an ủi:

“Bố sắp về rồi, ngoan nào, nhất định bố sẽ mang rất nhiều quà về cho

con.”

Chiếc thuyền của bố rất nổi bật, không phải vì nó to lớn mà bởi chiếc cờ cắm đầu thuyền là do mẹ đích thân thêu. Lá cờ màu đỏ bên

trên có thêu một hình ngôi sao. Có lần, Hiểu Khê đã từng hỏi mẹ: “Ngôi

sao trên lá cờ đó có hàm ý gì?” Mẹ liền vuốt mái tóc cô rồi nói: “Bảo

bối ngoan của mẹ, khi bố con đi đánh cá ngoài khơi xa, ngôi sao này sẽ

phù hộ cho bố con và chiếc thuyền được bình an quay trở về.” Khi trông

thấy chiếc thuyền của bố, cô liền rời khỏi vòng tay của mẹ, vỗ tay lia

lịa, nhảy về phía trước rồi hét lớn: “Bố về, a, bố về!” Hiểu Khê thường

chạy về phía các món quà một cách thích thú, mẹ cô đi theo sau, lúc Hiểu Khê đang ngắm nghía các món quà, mẹ thường bảo với bố rằng: “Ông xem,

ông lại đen đi rồi.”

“Đen đi thì có sao đâu, trông càng khỏe

mạnh.” Bố cười ha ha, vừa nói vừa rút một xấp tiền nhăn nheo từ túi ra

đưa cho mẹ, còn bà thì thận trọng nắm chặt trong tay.

Hiểu Khê

vẫn còn nhớ vào một buổi tối sóng to gió lớn, bố đang đi biển. Cô bị

tiếng sét làm tỉnh giấc, lúc ấy, cô nhìn thấy mẹ mặc một chiếc áo mỏng,

đang đi đi lại lại bên cửa sổ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bồ tát phù

hộ, Bồ tát phù hộ.” Tối hôm đó, mẹ không chợp mắt được. Sau này, Hiểu

Khê mới hiểu, đó chính là tình yêu. Đêm nào mẹ cũng chờ bố quay về,

nhưng vào những đêm mưa to gió lớn, mẹ lo tới mức chẳng thể nào chợp mắt nổi. Lúc đó, cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều là lẽ đương nhiên cả, giống như mẹ ngày ngày đợi chờ bố về, giống như việc mẹ thường xuyên cầu trời khấn phật phù hộ cho bố, giống như việc bố cam tâm tình nguyện đem hết

số tiền kiếm được đưa cho mẹ. Cô cứ tưởng rằng tất cả mọi người, mọi gia đình trên đời này đều sống như vậy, chưa bao giờ cảm thấy những điều

này đáng quý đến nhường nào, mãi cho tới khi bước chân đến chốn đô thị

hoa lệ, cô mới biết được những chuyện phản bội, li hôn ở đây bình thường như chuyện cơm bữa mà thôi.

Hiểu Khê còn nhớ, lúc đó cô mới năm tuổi - cái tuổi mà chỉ cần ăn kẹo và những câu chuyện cổ tích thì đã thấy vui sướng lắm rồi.

“Ở một vương quốc xa xôi, có một quốc vương và hoàng hậu nọ, hai người vô

cùng khao khát có một đứa con. Thế là ngày ngày, họ thành tăm cầu khấn

trời đất, thánh thần.

“Xin Thượng đế, chúng con đều là quốc vương và hoàng hậu tốt, xin Người hãy ban cho chúng con một đứa con!”

Không lâu sau, hoàng hậu sinh hạ một cô công chúa nhỏ vô cùng đáng yêu. Cô

công chúa này da trắng như tuyết, môi đỏ như son nên quốc vương và hoàng hậu đã đặt tên cho cô bé là Bạch Tuyết.

...

Từ đó, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.”

Câu chuyện cổ tích đầu tiên bố kể cho Hiểu Khê nghe chính là Nàng Bạch

Tuyết và bảy chú lùn, cô nhớ rõ phần mở đầu, cũng nhớ rõ phần kết thúc

nhưng lại quên mất rằng trong quá trình tìm đến hạnh phúc của Bạch Tuyết có sự tồn tại của bà mẹ kế - một hoàng hậu vô cùng ác độc.

“Biển cả mênh mông có làn nước xanh biếc vô ngần, giống như những cánh hoa

tươi đẹp khoe sắc và thanh trong vô cùng như một tấm thủy tinh sáng

chói. Tuy nhiên, biển cả cũng sâu thăm thẳm, sâu tới mức không thể nào

tìm được đáy ở chỗ nào. Muốn từ đáy biển lên đến mặt nước, phải có rất

nhiều, rất nhiều lâu đài liên kết lại. Nơi đó còn có biết bao người đang sống ở nơi đáy biển sâu thẳm ấy.”

“Sau đó thì sao ạ?” Hiểu Khê thường nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ, mãi không chịu đi ngủ, mở to đôi mắt đen láy hỏi bố.

“Ngoan ngoãn đi ngủ đi, đây là câu chuyện cổ tích mà ngày mai, bố sẽ kể cho

con nghe, truyện Nàng tiên cá của nhà văn vĩ đại Anđersen.” Đứa con gái

bé nhỏ với đôi mắt to đen láy này muốn bố kể hết truyện cổ tích ngay,

còn bố thì luôn kiên quyết để sang ngày mai mới kể nốt. Tất cả mọi thứ

ông đều có thể chiều theo ý của con gái, chỉ duy mỗi truyện cổ tích thì

tuyệt đối không kể hết trong một đêm, giống hệt như nàng Sheherazade

trong Nghìn lẻ một đêm vậy. Câu chuyện dang đến đúng lúc cao trào nhất

thì nàng đã vội vã dừng lại.