
g anh chẳng phải hay lắm nhưng lại khiến người nghe cảm động đến
nghẹn ngào.
Hiểu Khê hoàn toàn có thể nhận ra được sự chân thành
của Nguyên Kiệt từ khúc hát này. Dường như anh cũng chẳng có ý định rời
khỏi đây. Cứ nghĩ tới việc ngồi máy bay hơn ba tiếng đồng hồ, vừa chân
ướt chân ráo về đến Bắc Kinh anh đã nhanh chóng chạy đến gặp mình, Hiểu
Khể vô cùng cảm động.
“Được rồi, đừng có làm người tuyết nữa, mặt trời nhô lên sẽ bị tan chảy đấy, như vậy thì có gì hay đâu chứ?”. Hiểu
Khê dắt anh vào trước cửa thang máy của khu nhà, ở đó có máy sưởi. Vì
giữ họ chưa có điều gì đặc biệt nên cô cũng không dám tùy tiện mời anh
lên nhà, hơn nữa còn chưa xem bát tự. Cô đường đường là con gái khuê
các, trước giờ chưa bao giờ mời đàn ông nào vào nhà cả. Người đàn ông
nào muốn vào được nhà của cô sẽ phải trải qua rất nhiều thử thách.
Lúc này đã gần mười hai giờ đêm, ngoài trời lại đang rất lạnh, không có
quán cà phê nào, lại chẳng thể mời anh vào nhà, vì vậy, họ đành đi ra
cầu thang bộ, đứng nói chuyện với nhau.
Vừa mới đóng cánh cửa
ngăn giữa cầu thang bộ và thang máy, Nguyên Kiệt bỗng giang tay ôm chầm
lấy Hiểu Khê vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô. Bị
bất ngờ, Hiểu Khê không kịp phản kháng. Cũng chẳng động đậy được trong
vòng tay ôm chặt mạnh mẽ của anh, đôi môi cô chỉ biết để đó cho anh “xâm lược”, “chiếm lĩnh” hết lần này đến lần khác.
“Hiểu Khê, khi
ngồi trên máy bay quay về, trong đầu anh chỉ có duy nhất ý nghĩ phải hôn em thế nào”. Nguyên Kiệt ghé bên tài thầm vào tai Hiểu Khê, trong giọng nói có đôi chút ý loạn tình mê. .
Cô mìm cười rồi nhẹ nhàng đẩy
anh ra. Quả nhiên sách vở viết không sai chút nào, thì ra thứ mà anh
nhung nhớ chỉ là xác thịt của cô mà thôi. Hiểu Khê im lặng, không nói
gì.
“Hiểu Khê, em sao thế? Em không vui sao?”. Nguyên Kiệt cúi đầu hỏi cô.
Đèn chiếu sáng trong này đã tắt, họ chỉ có thể nhìn nhau qua chút ánh sáng
lờ mờ lọt vào qua khe cửa, có thể nghe thấy tiếng nói của mọi người ở
phía bên ngoài nhưng người ở ngoài lại chẳng nghe thấy hay nhìn được họ
đang làm gì. Nơi đây có thể coi là một vườn hoa đẹp nhất, mê hoặc nhất.
Còn Hiểu Khê chỉ có thể dùng một từ “say” để miêu tả bản thân lúc này.
“Hiểu Khê, đến nhà em nhé, hay là đến nhà anh cũng được, anh rất muốn, rất
muốn có được em!”. Nguyên Kiệt thì thầm. Giọng anh dịu dàng, ngọt ngào
giống như đang thôi miên, nhưng Hiểu Khê nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô
đẩy anh vào bức tường phía sau rồi tát một cái bạt tai lên mặt anh.
“Anh coi tôi là cái gì chứ?” Giọng của Hiểu Khê vang lên, trong đêm tối tĩnh mịch, thanh âm vang vọng rất lâu. Hơn nữa cái bạt tai này khiến chiếc
đèn cảm ứng âm thanh vụt sáng, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt anh đỏ lên. Cũng chẳng biết do bị từ chối nên cảm thấy xấu hổ hay do tay cô đã để
lại dấu ấn trên mặt anh. Sau đó rất nhanh, Nguyên Kiệt quay người, đẩy
cửa đi mất.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra như trên phim vậy, một
giây trước còn ngọt ngào với nụ hôn nóng bỏng, sau đó đã “động can qua”, trở mặt giận hờn.
Hiểu Khê nhìn bóng dáng của Nguyên Kiệt dần
khuất xa, chẳng biết mình làm như vậy là đúng hay sai nữa. Anh từ nơi xa nghìn trùng vội vã quay về để tạo bất ngờ cho cô, anh tặng cô những lời tình tứ cảm động nhất thế gian, anh phát ra tín hiệu yêu đương cuồng
nhiệt.
Đàn ông đều vội vàng như vậy sao? Hay là cô đã lạc hậu
rồi? Vậy cô phải làm như thế nào mới đúng chứ? Cô đứng đó thẫn thờ, ngây người nhìn về phía xa. Điều gì đang chờ đợi cô? Hiểu Khê không biết,
cũng không hề muốn biết.
Lúc bước vào phòng, Hiểu Khê mới nhận ra tay chân mình đã lạnh buốt, cô thay đồ rồi lên giường, đắp chiếc chăn
bông, nhắm mắt đi ngủ với hi vọng giấc ngủ sẽ khiến mình bình tĩnh trở
lại.
2.3 Có lẽ mình thực sự không thấu hiểu đàn ông
“Trên thế gian này, tình yêu đẹp nhất là tình yêu kết hợp hài hòa giữa linh
hồn và thể xác. Nhưng đối với nhiều người thì nó còn đắt đỏ hơn các mặt
hàng xa xỉ rất nhiều. Tiền bạc có thể mua được hàng xa xỉ, nhưng chẳng
thể nào mua được tình yêu, hơn nữa lại là thứ tình yêu có sự kết hợp hài hòa giữa linh hồn và thể xác.
Phụ nữ có thể không thích đàn ông, nhưng không thể không hiểu đàn ông.”
Ngày hôm sau, lúc Hiểu Khê tỉnh dậy đã gần mười hai giờ trưa, cô giật mình liền ngay lập tức gọi điện cho Lưu Hiên.
“Em xin lỗi, em ngủ quên mất”. Giọng nói của cô tràn đầy sự hối hận và thận trọng.
“Ờ, không sao đâu. Hôm qua, em đã lập được công lớn nên anh cho em nghỉ một ngày đó. Ngay mai nhớ đi làm nhé!” Lưu Hiên vừa dứt lời hình ảnh đầy
kịch tính xảy ra tối qua như một thước phim tái hiện một cách rõ ràng
trước mắt cô.
“Cảm ơn anh, Lưu Hiên”. Hiểu Khê lắc đầu để xua đi hình ảnh rồi nói rất ngọt ngào.
Ở công ty, Lưu Hiên là một cấp trên rất tuyệt, luôn giúp đỡ, chỉ bảo cô
rất nhiệt tình trong công việc. Lúc bình thường, anh cũng rất quan tâm,
chăm sóc cho cô. Các đồng nghiệp khác đều bàn tán, phải chăng Lưu Hiên
có tình cảm đặc biệt với Hiểu Khê? “Anh ấy đã có người yêu, đó là người
bạn thanh mai trúc mã, một thành viên của văn phòng luật