
có tiếng”, Hiểu Khê luôn luôn phải giải thích với các đồng nghiệp như vậy. Chẳng ai lại ngốc nghếch đến mức yêu đương, hẹn hò ngay trong công ty cả, Hiểu Khê
nghĩ thế. Đó là một trò chơi mang tính mạo hiểm cao. Nếu như cô với Lưu
Hiên có xảy ra chuyện gì, người thiệt thòi nhất chắc chắn chính là bản
thân cô. Cho nên, cô luôn tự nhủ: phải coi sự giúp đỡ tận tình của anh
là một động lực để làm việc hết mình. Chỉ khi nghĩ được như vậy thì Hiểu Khê mới có thể bình thản đối mặt với anh.
Nhớ lại những gì đã
xảy ra tối qua giữa mình với Nguyên Kiệt, Hiểu Khê vẫn không dám kể lại
cho Giai Hân nghe, không hiểu sau khi nghe chuyện, chị ấy sẽ nghĩ gì. Dù không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa nhưng nó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu
cô. Nếu như hôm qua không có cái bát tai đó thì hay biết mấy. Có lẽ
Nguyên Kiệt cảm thấy rất khổ sở, có thể đó còn là lần đầu tiên trong
đời, anh bị con gái tát. Những người đàn ông ưu tú như anh hẳn đều vô
cùng thuận lợi trong tình trường, chẳng mấy khi đụng phải “tường cứng”
kiểu này. Hiểu Khê cũng chẳng hiểu nổi tại sao lúc đó, cô lại phản ứng
dữ dội đến vậy. Có lẽ do cô quá ác cảm với kiểu tình yêu nghiêng về
phương diện xác thịt như thế. Cũng có thể giống như chị Giai Hân vẫn
nói, cô thực sự không hiểu đàn ông.
“Có lẽ đúng là mình không
hiểu đàn ông, nhưng mình hoàn toàn hiểu bản thân mình muốn có một tình
yêu như thế nào, một người đàn ông ra sao. Đó tuyệt đối không phải kiểu
chỉ mới gặp nhau vài lần đã yêu cầu lên giường. Thứ mà mình muốn là một
tình yêu kết hợp hài hòa giữa linh hồn và thể xác”. Hiểu Khê nhìn lên
trần nhà, tự nhủ. Lẽ nào lại khó khăn đến mức vậy sao? Có điều mãi đến
tận sau này cô mới nhận ra rằng nó không chỉ khó mà còn rất khó nữa.
Một tuần tiếp theo, Hiểu Khê dồn tất cả thời gian và sức lực cho công việc. Để tự thưởng cho tinh thần làm việc hăng say và những thành tích đã đạt được cũng như xóa đi những điều không muốn nghĩ tới trong lòng, cô
quyết định dùng những đồ vật xa xỉ để thay đổi cảm xúc lạ lẫm của mình.
Thế là chiếc túiLVđịnh để đến hết năm mới mua, được cô nhanh chóng mua mà
hề đắn đo. Chỉ mất mười phút, chiếc túi LV Speedy 30 chính là sản phẩm
mà cô ngày đêm hằng mơ ước đã nằm trên tay cô. Sản phẩm này không chỉ có kiểu dáng thanh lịch, màu sắc trang nhã, độ bền cao, ngoài ra trên
chiếc khóa kéo còn có một chiếc khóa con rất an toàn. Xách theo chiếc
túi này đi gặp khách hàng, cô thấy mình tự tin hơn hẳn.
Thế nhưng Hiểu Khê nhanh chóng nhận ra bản thân đã đánh giá quá cao cảm giác mãn
nguyện và thành tự mà thứ hàng xa xỉ này mang lại. Còn chưa đến ngày thứ hai, bao nhiêu hứng thứ của Hiểu Khê với chiếc túi mới đã sụt giảm
nghiêm trọng. Trong đầu cô không ngừng hiện lên vẻ mặt ngại ngùng của
Nguyên Kiệt tối hôm đó. Đã một tuần trôi qua, cô và Nguyên Kiệt chẳng ai liên lạc với ai. Cả hai đều online nhưng không nói chuyện với nhau. Có
lẽ Trần Nguyên Kiệt đang vô cùng ghét cô, hoặc giả hai người tốt nhất
đừng bao giờ gặp lại nhau nữa. Nếu như một ngày nào đó, cô tình cờ gặp
lại Nguyên Kiệt thì chắc hẳn sẽ ngại ngùng biết bao.
Đúng lúc
Hiểu Khê đang ép buộc bản thân phải quên sạch sành sanh về Trần Nguyên
Kiệt và sự việc đêm hôm trước thì anh lại gửi tin nhắn tới.
“Chuyện ngày hôm đó là do anh đã quá vội vã, anh đảm bảo sau này sẽ không bao
giờ để chuyện đó xảy ra nữa. Em là một người con gái tốt, tất cả mọi
chuyện sau này, anh sẽ làm theo ý muốn của em.”
“Thực ra bản thân em cũng quá nhạy cảm”. Hiểu Khê nhanh chóng trả lời anh. Tảng đá đè
nặng trong tim bấy lâu nay đã được lấy ra, cảm giác thật là dễ chịu.
“Vậy chúng ta vẫn là bạn của nhau chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy là anh đã mãn nguyện lắm rồi. À đúng rồi, tuần sau, anh sẽ tới thăm một cô nhi viện, anh vẫn còn nhớ lần trước em bảo nếu có cơ hội thì rủ em
đi cùng. Em có còn hứng thú đi nữa không?”
Đọc mấy dòng này, Hiểu Khê cảm thấy hơi do dự. Đích thực trước đó, cô có nói rằng muốn được
cùng anh tới thăm các cô nhi viện, vì lúc ấy, cuộc sống của cô không có
sự tồn tại của anh. Nhưng sau khi bị cưỡng hôn, bỗng nhiên gặp lại anh,
cô cảm thấy trong lòng hơi kì lạ. Nếu như nói không muốn đi, chẳng phải
đã để lộ ra rằng bản thân quá để tâm hoặc không quên nổi chuyện ngày hôm ấy sao? Nhưng cố ý trốn tránh cũng không phải là cách hay cho lắm.
“Nếu như không có công việc gì đột xuất thì em sẽ cố gắng tranh thủ đi cùng
anh”. Hiểu Khê trả lời, không thẳng thừng từ chối, nhưng cũng để cho
mình con đường để thoái lui. 2.4 Hãy hứa rằng đừng đẩy anh ra xa vạn dặm như vậy!
“Có những lúc, sự dịu dàng của đàn ông còn có sức công phá mạnh hơn nhiều
so với của phụ nữ. Đó là bởi vì bản năng người mẹ trong phụ nữ dâng
cao.”
Một tuần nữa lại trôi qua. Thời gian luôn
luôn là như vậy, càng mong nó trôi qua chậm một chút thì nó lại càng lao nhanh vù vù. Có những lúc mong muốn nó trôi qua thật nhanh thì nó lại
bò chậm như ốc sên.
Đi hay không đi vẫn là một vấn đề cần phải
suy ngẫm. Lần này mà đi, không biết có xảy ra thêm sự việc gì nữa không. Nhưng nếu không đi thì nút th