XtGem Forum catalog
Bị Độc Thân

Bị Độc Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327391

Bình chọn: 8.00/10/739 lượt.

ấy rất vui vẻ, thứ quan trọng nhất trong

làm ăn chính là đàm phán, phải nắm bắt rõ nó thì công việc cũng sẽ dễ

dàng hơn đôi chút.

Đàm phán quyết định sự thành bại của các vụ

giao dịch. Nền tảng của các cuộc đàm phán chính là đôi bên cùng có lợi

và bình ổn. Vậy còn tình yêu? Liệu có tồn tại việc đôi bên cùng có lợi

và bình ổn không? Trong lòng Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy nghi hoặc.

Lưu Hiên nới lỏng chiếc cà vạt, tựa vào ghế xe rồi vươn vai. “Đi thôi, ăn mừng chiến thắng oanh liệt nào!”. Anh nói lớn.

“Nhưng…”. Hiểu Khê ngập ngừng.

“Không có nhưng nhị gì hết, đây là hoạt động của công ty, không được phép vắng mặt!”. Lưu Hiên lập tức thể hiện uy quyền của cấp trên.

“Em xin

lỗi nhé, chị Giai Hân, công ty có buổi tiệc mừng công, em không thể vắng mặt được. Chị tìm một anh chàng đẹp trai nào đó đi cùng nhé!”. Đối với

Hiểu Khê, công việc là biểu hiện quan trọng nhất cho giá trị xã hội của

bản thân, là cột chống quan trọng nhất cho chủ nghĩa thực tế. Tất cả

những túi xách quần áo đắt tiền, đẹp mắt đó đều có được dựa vào bàn tay

và khối óc. Cho nên, nếu như nói tiệc mừng công chính là một phần trong

công việc của mình thì Hiểu Khê nhất định sẽ tham dự, cho dù cô đã có

hẹn khác thì cũng phải hủy.

“Hừm! Em đúng là cái đồ trọng việc

khinh bạn. Ngày nào chẳng có trai đẹp bao quanh, hôm nay chị muốn đổi

sang mĩ nữ không được sao? Haizz, đành phải tạm thời tóm một anh chàng

đẹp trai vậy.” 2.2 Đàn ông đều vội vàng như vậy sao? Hay là mình đã lạc hậu rồi?

“Những người phụ nữ mà đàn ông càng thích thì họ lại càng đưa ra chiến lược

tấn công chậm rãi. Điều này giống như khi dùng bữa cơm thịnh soạn, chắc

chắn phải làm một vài li rượu khai vị rồi mới từ từ dọn các món ăn chính lên.

Còn những người đàn ông càng vội vã thì hoặc là chẳng mấy

thành đạt hoặc giả vẫn đang còn trẻ, mặt búng ra sữa. Người ở khả năng

đầu tiên thì lúc nào cũng, rừng rực như chưa bao giờ được nhìn thấy phụ

nữ. Còn người ở khả năng sau thì lại thiếu chất lãng mạn, chỉ lo đến nhu cầu bản thân.”

Lúc Hiểu Khê được đưa về nhà thì đã là mười một giờ đêm, lại còn trong trạng thái say mèm, cảm thấy người

mình bay bổng, lâng lâng, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang trong

trạng thái vô cùng hứng khởi.

Cô nằm trên giường, đầu óc quay cuồng, thân thể mệt mỏi, có điều bộ não vẫn vô cùng tỉnh táo, chẳng thể nào ngủ nổi.

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, còn chưa nhìn màn hình xem là ai gọi,

cô nhấc máy luôn: “A lô, ai thế?”. Giọng nói của cô rất nhẹ, chậm rãi

lại gợi cảm hơn mọi khi, khiến cho người nghe bị cuốn hút, mê hoặc.

“Là anh, Nguyên Kiệt.”

Hiểu Khê ngồi bật dậy, men rượu cũng bớt đi đôi phần. Trong lòng thầm nhủ:

Tên đàn ông này đã hơn một tuần nay không gọi điện thoại cho cô rồi. Anh cũng thực sự quá kì lạ, lúc thì cả tuần đều đúng giờ gọi điện cho cô,

khi thì cả tuần mất tăm mất tích.

“Em đã ngủ chưa?”

“Em đang định đi ngủ đây.”

“Vậy em ra ngoài một chút đi, anh đang ở dưới tòa nhà em ở.”

“Không phải anh vẫn đang ở Quảng Châu sao?”. Hiểu Khê thực sự không dám tin nữa. Bởi trước đó, anh nói nửa tháng sau mới về!

“Đổi kế hoạch. Đại tiểu thư, mau xuống nhà đi, anh đang đứng trước cổng đây

này!”. Hiểu Khê còn chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng cúp máy rồi.

Ây da, làm thế nào, làm thế nào đây? Đôi mắt gấu trúc, đầu óc mê man, lại

cộng thêm men rượu… thực sự sẽ phá hỏng hình tượng tốt đẹp của cô mọi

khi! Nghĩ đến đó Hiểu Khê thấy vô cùng lo lắng

“Anh đang đứng ở

chỗ gió lùa, tận hưởng không khí băng giá, chân tay sắp cứng đờ rồi,

chắc em không nhẫn tâm để anh chờ đợi vô ích đấy chứ?”. Rất nhanh sau đó anh lại gửi cho cô một tin nhắn.

Hiểu Khê ngay lập tức rửa mặt,

trang điểm, mặc chiếc váy màu cà phê nhạt gợi cảm, khoác ngoài một chiếc áo khoác lông, xỏ một đôi bốt đẹp, đi xuống dưới lầu. Tất cả chỉ mất

khoảng mười lăm phút. Cô không khỏi khâm phục sự nhanh nhẹn của mình,

quá đủ phẩm chất để làm nhân viên chuyển phát nhanh của công ty chuyển

phát liên vận xuyên quốc gia.

Từ phía xa, Hiểu Khê đã nhìn thấy

dáng người cao gày quen thuộc đang đứng giữa trời giá lạnh. Tayanh còn

đang kéo theo một chiếc va li, xem ra vừa mới xuống máy bay là anh chạy

ngay tới đây. Nhiệt độ ngoài trời lúc này là âm 80C, cô do dự một vài

giây rồi nhanh chóng chạy về phía anh.

“Hi”. Hiểu Khê cất tiếng.

Nguyên Kiệt quay lại, mỉm cười nhìn Hiểu Khê.

“Anh có chuyện gì không? Ngoài trời lạnh giá như vậy, hơn nữa cũng đã muộn rồi”. Hiểu Khê cúi đầu, nói nhỏ nhẹ.

“Việc quan trọng nhất của anh lúc này chính là đến gặp em, anh chỉ là muốn nhìn em giây lát thôi”. Anh dịu dàng nói.

Những lời ấy rất nhanh khiến trái tim và tâm hồn của Hiểu Khê bay bổng, lâng lâng.

“May mà em không bắt anh phải đứng đợi hai tiếng đồng hồ, nếu không, anh sắp thành người tuyết đến nơi rồi. Có điều, trở thành người tuyết cũng rất

tuyệt, cứ như vậy đứng trước cửa nhà, làm vệ sĩ bảo vệ cho em. Không

phải có một bài hát tên là Người Tuyết hay sao? Tuyết trắng, từng hạt,

từng hạt, từng hạt…”. Nguyên Kiệt hứng chí ngân nga giai điệu bài hát.

Giọn