
chưa? lập tức thu hút sự chú ý của Hiểu Khê, cô lập tức kích chuột. Trước
đây, cô luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ chìm đắm trong biển tình.
Một người trước nay vẫn luôn điềm đạm, thực tế và lý trí liệu cho thể
đắm chìm trong biển tình hay không?
Trắc nghiệm này dựa trên kết
quả một nghiên cứu xã hội học của Burns. Ông chia tình yêu thành năm
nguyên tố cơ bản sau: A – tính thu hút; B – an ủi về phương diện tâm
linh; C – khát khao quan hệ thân mật; D – khát vọng được yêu mãnh liệt; E – thường xuyên lo lắng mất đi người mình yêu thương. Phương trình tình
yêu của ông là: Tình yêu = (1,7 x A) + (1,5 x B) + (1,5 x C) + (1,5 x D) + (1,3 x E). Máy tính sẽ dựa vào số điểm bạn đạt được để phán đoán xem
bạn có đắm chìm trong biển tình hay không.
Dưới đây là phần câu hỏi trắc nghiệm:
1. Cảm giác tổng thể của bạn với người đó:
a) Thỉnh thoảng nhớ đến anh (cô) ấy, có chút ít cảm giác.
b) Đôi lúc, khi nghĩ tới anh (cô) ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
c) Muốn gặp anh (cô) ấy, có điều không gặp cũng chẳng cảm thấy nhớ nhung gì.
d) Muốn gặp anh (cô) ấy, nhớ nhung anh (cô) ấy.
e) Muốn ngày ngày được gặp mặt anh (cô) ấy, chỉ không gặp một chút cũng cảm thấy vô cùng nhớ nhung
…
Đang đúng vào lúc căng thẳng tính điểm thì đột nhiên bên cạnh có tiếng ho
khe khẽ. “Tách” một tiếng, Hiểu Khê kích chuột, trang web đó lập tức
biến mất. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Hiên đang đứng bên cạnh, mỉm cười.
Vào lúc này, bất cứ lời giải thích nào cũng đều là thừa hết, có lẽ Lưu
Hiên đã nhìn thấy cả rồi.
“Thầy giáo của Petersen, ông Alexander
hóm hỉnh, hài hước trong bộ phim Spellbound của đạo diễn Alfred
Hitchcocks đã từng nói như sau: “Phụ nữ có thể trở thành một chuyên gia
phân tích tâm lí xuất sắc nhất, nhưng một khi đã đắm chìm trong biển
tình thì có khả năng trở thành một bệnh nhân điển hình nhất” ”. Nói xong câu đó, anh liền quay về chỗ ngồi của mình, bỏ mặc Hiểu Khê ngồi thần
ra.
Buổi chiều, sắp đến giờ tan làm, cô đang định sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị ra về thì Nguyên Kiệt nhắn tin qua MSN.
“Sau khi tan sở, em định làm gì?”
“Em định về nhà, còn anh?”
“Em về nhà thì anh cũng đành phải về nhà thôi. Một mình đến tiệm ăn bữa tối rồi ngồi trước ti vi, chờ xem Binh sĩ đột kích, xem xong thì lại tiếp
tục làm việc.”
“Anh không phải đi tiếp khách sao?”. Hiểu Khê cảm
thấy hơi nghi hoặc. Một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn lớn như vậy, đáng
lẽ phải đi tiếp khách rất nhiều mới đúng chứ!
“Những vụ nào có
thể từ chối được, anh đều từ chối hết. Anh nói với những khách hàng muốn làm ăn hợp tác với mình rằng: nếu chúng ta muốn bàn chuyện làm ăn thì
cứ trực tiếp đến văn phòng công ty bàn bạc, thương thảo, anh không bao
giờ bàn bạc công việc tại những nơi như vũ trường.” Giọng anh vô cùng
cương quyết. Không ngờ chính điểm này lại thu hút sự chú ý của Hiểu Khê.
Thật khó tưởng tượng đây là cuộc sống của một vị Tổng Giám đốc. Lăn lội bao
năm trong ngành xuất nhập khẩu, Hiểu Khê đã nhìn thấy không ít các thể
loại Tổng Giám đốc, Có ông nào không lang thang đàn đúm trong các quán
bar, vũ trường. Giả giả thật thật, thật thật giả giả, ông nào mà chẳng
có em út ấp ôm, ông nào mà chẳng rượu bia bét nhè chứ?
“Vậy thì tối nay mời em đi xem phim đi!”. Cô suy ngẫm đôi lát rồi đưa ra lời đề nghị.
“Được, vậy em quyết định thời gian, địa điểm nhé!”
Vừa hay hôm nay, cô mặc chiếc váy mới. Xem ra chiếc váy mới này cuối cùng cũng có người thưởng thức.
Trước cửa rạp chiếu phim ở quảng trường Vạn Đạt, từng đôi từng đôi tình nhân tay trong tay đi bên nhau.
“Hiểu Khê! Em đã đến đâu rồi?” Nguyên Kiệt nhấc điện thoại gọi.
Hai người đã hẹn gặp nhau lúc bảy rưỡi, dùng bữa tối tiếng rưỡi, sau đó đi
xem phim lúc chín giờ. Nhưng bảy rưỡi tối, Hiểu Khê vẫn chưa xuất hiện
trước cửa rạp chiếu phim. Đi muộn xưa nay không phải là tác phong của
cô, có điều, khi đi qua tiệm chăm sóc móng tay trên đường, cô mới nhận
ra đã lâu rồi mình chưa để ý đến bàn tay của mình. Cô bèn nhanh chóng
ghé vào đó. Giơ đôi tay ngọc ngà lên ngắm nghía, Hiểu Khê nở một nụ cười mãn nguyện.
Đến muộn, nghe nói đó chính là đặc quyền của phụ nữ
khi hẹn hò. Cô cố tình ngắm mình trong cửa hàng chờ đợi thời gian nhanh
chóng trôi qua.
“Lần sau, em không được đến muộn nữa đâu đấy!”. Nguyên Kiệt cầm tay Hiểu Khê và dắt đi, giọng nói có đôi phần bực bội.
“Mới có nửa tiếng đồng hồ mà anh đã không đợi được rồi sao?”
“Anh không thích những người đi muộn. Trước kia, nếu ai đó bắt anh đợi ba
phút, anh đã không chịu nổi. Hôm nay, anh đã đợi em hơn ba mươi phút
đấy, tiểu thư ạ, em đã được ưu ái lắm rồi đấy!”. Nguyên Kiệt mỉm cười,
đưa tay lên véo yêu má của Hiểu Khê. “Em muốn ăn gì?”
“Thì cứ ăn linh tinh cái gì đó ở quanh quanh đây thôi.”
“Làm sao có thể ăn uống linh tinh được chứ, hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên
của anh và em đấy!”. Nguyên Kiệt không quên nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò”.
“Vậy thì tìm một quán ăn nào đó gần với rạp chiếu phim đi!”
“Anh sẽ đưa em tới nơi này!”
Năm phút sau, Hiểu Khê được đưa tới một nhà hàng theo phong cách Tân Cương. Xem ra ba mươi phút c