
hờ đợi kia không uổng phí chút nào, chắc anh đã
kịp tìm hiểu hết các quán ăn quanh khu vực rạp chiếu phim rồi.
Sau khi gọi mấy món ăn nối tiếng nhất trong quán, hai người bắt đầu chuyện trò rôm rả.
“Hai năm trước, khi quay về nước, anh đã đi du ngoạn khắp Trung Quốc một
lần. Trong hành trình đó, anh đã ở lại Tây Tạng, Nội Mông, Tân Cương vài tháng trời, hòa nhập vào cuộc sống của người dân nơi đây, cảm giác rất
khác lạ. Kể từ đó, anh bắt đầu rất thích ăn thịt cừu.”
“Wow, em
cũng rất thích đi du lịch, thích cảm giác ngắm phong cảnh trên suốt dọc
đường du ngoạn”. Hiểu Khê vừa nhâm nhi li trà vừa nói.
“Em có biết tại sao anh lại thích ăn thịt cừu không?”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì thịt cừu cung cấp cho cơ thể nguồn năng lượng dồi dào, cảm giác như
chẳng bao giờ tiêu tốn hết số năng lượng ấy vậy”. Anh nói.
Ngập
ngừng một lúc, cuối cùng Hiểu Khê mới hiểu được ẩn ý trong câu nói của
anh. Dồi dào năng lượng! Xem ra, khao khát ăn thịt đã biến thành dục
vọng rồi. Đúng lúc đó, thịt cừu xiên cũng vừa hay được mang tới.
“Sau này, chúng ta nên thường xuyên tới quán ăn Tân Cương này nhé!”, anh nói. Còn Hiểu Khê thẹn thùng gật đầu đồng ý.
Ăn xong bữa tối đã là 9 giờ 15 phút. Hiểu Khê khoác chiếc áo ngoài vào rồi bước ra khỏi quán ăn. Có lẽ do vội vã đi ra nên chiếc khóa kéo trên mũ
vướng vào tóc, cô đưa tay gỡ rối nhưng mãi mà chẳng thể gỡ nổi.
“Sao em không đi tiếp thế?”. Nguyên Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy Hiểu Khê
đang gỡ tóc ra khỏi mũ. “Để anh gỡ giúp cho!”. Anh đi lại gần phía cô,
cúi thấp người xuống, thận trọng gỡ và chỉnh lại mái tóc cho cô. Buổi
tối, đèn đường mờ mờ ảo ảo nên nhìn không rõ lắm, làm anh gỡ mãi không
được.
“Đừng có động đậy, cử động linh tinh là em sẽ bị đau đấy! Anh sắp gỡ xong rồi.” Nguyên Kiệt trầm giọng nói
Nghe anh nói thế, Hiểu Khê liền ngoan ngoãn đứng yên, không dám nhúc nhích.
“Xong rồi”. Anh vỗ vỗ nhẹ lên vai cô.
Hiểu Khê cảm thấy như trút được gánh nặng. Cô đang định cất bước đi tiếp, ai ngờ bị Nguyên Kiệt kéo giật lại, theo đà, cô ngã thẳng vào lòng anh.
Rồi môi anh đặt lên môi cô, mùi vị thịt cừu vừa ăn khi nãy vẫn còn rất
nồng. Thực sự cô không thích mùi này cho lắm, thế nhưng anh quá bá đạo,
khiến cô chẳng thể nào phản kháng nổi. Quả nhiên, đúng như những gì
Nguyên Kiệt nói, vừa ăn xong thịt cừu nên sức lực toàn thân tràn trề,
sung mãn. Hiểu Khê chỉ biết để mặc cho anh ra sức hôn, dần dần, cô cũng
quen với mùi vị nơi đầu lưỡi Nguyên Kiệt. Cô bất giác kiễng chân, vòng
tay ôm lấy cổ anh rồi nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của anh. Dần dần cơ thể
cô dán chặt vào người anh.
Sau nụ hôn nồng cháy, hai người vai
sát vai đi xem bộ phim Lệnh tập kết của đạo diễn Phùng Tiểu Cương. Đàn
ông đúng là chỉ thích xem phim chiến tranh, súng đạn. Nhìn anh thì biết
có vẻ vô cùng phấn khích. Xem xong, Nguyên Kiệt còn nói với Hiểu Khê:
“Năm nay, chỉ có hai bộ phim khiến anh cảm động: Một là phim điện ảnh
Lệnh tập kết hôm nay chúng ta xem, hai là bộ phim truyền hình Binh sĩ
đột kích”. Hiểu Khê nhớ trước đó đã xem phần giới thiệu phim trên ti vi, toàn là mấy bộ phim nói về quân nhân với chiến tranh, có gì mà hay với
đáng xem chứ?
Đã đến lúc phải về nhà rồi mà Nguyên Kiệt vẫn không chịu cho Hiểu Khê ra. Hai người cứ đi vòng vòng quanh quảng trường gần
đó, vừa đi, Nguyên Kiệt vừa kể chuyện anh đi du lịch, còn Hiểu Khê thì
rúc vào trong chiếc áo khoác của anh. Khi anh nói mệt rồi, hai người đều im lặng, không nói chuyện gì nữa. Rồi đứng ở góc khuất của một tòa nhà, hai người họ lại hôn nhau hết lần này đến lần khác. Dù gì thì lúc này
là buổi tối, cũng chẳng có ai nhìn rõ là ai hết. Đây có thể coi là
chuyện điên cuồng nhất mà Hiểu Khê đã từng làm trong cuộc đời của mình.
Lưu luyến mãi chẳng muốn rời xa, cuối cùng, Hiểu Khê đành phải tươi cười
rồi tặng anh một nụ hôn tạm biệt, sau đó quay người đi, không quay đầu
lại nhìn anh lần nào. Từ nhỏ, Hiểu Khê đã biết rõ một điều rằng, kết quả của việc không có quá trình là sự thiếu sót lớn. Lúc này, chiếc MP3 của Hiểu Khê đang vang lên giai điệu bài Vòng xoáy của Hoàng Diệu Minh:
“Hãy đến ôm lấy anh
Hình thành vòng xoáy
Cuồn cuộn phong ba vạn dặm
Trong nụ hôn nồng cháy
Em chìm đắm trong thế gian
Anh yêu em sâu đậm đến thế
Hãy đến ôm anh
Hôn anh thật chậm
Linh hồn dần bị cuốn trôi theo dòng nước lũ
Tình yêu đang nuốt gọn lấy anh
Như thiên la địa võng
…
Hãy đến ôm anh
Hình thành vòng xoáy
Khúc khủyu dòng nước mạnh mẽ cuốn trôi ra biển cả
Cho đến khi toàn thế giới sụp đổ hoàn toàn
Tất cả mọi thứ, chỉ có đôi ta
Cho tới khi toàn thế giới lâm nguy
Chỉ còn lại đôi mình du ngoạn khắp nơi.” 2.7 Dáng vẻ em yên lặng ngồi đọc tạp chí thật là vô cùng quyến rũ
“Khi khen ngợi một người phụ nữ, xin đừng dùng mấy lời phàm tục kiểu như “Em đẹp quá!”, muốn tán tụng thì phải dùng những lời mới mẻ hơn, càng tỉ mỉ càng tốt, ví dụ như câu: “Dáng vẻ em yên lặng ngồi đọc tạp chí thật là
quyến rũ!”.”
“Hiểu Khê, thử đoán xem chị mang tới
cho em cái gì?”. Giai Hân vừa bước vào cửa giấu hai tay ra sau lưng, ra
vẻ bí mật. Hiểu Kh