
m gia kia là ai? Vốn là
mộ Thi Thanh Nhi, vì sao bia mộ khắc là tên Liên Thủy Dao?
Mặc
Thanh Vân nhìn chằm chằm tên trên bia mộ, cảm thấy chuyện hắn dự liệu
chênh lệch rất nhiều, đột nhiên kéo ra một cái Hộ bộ thị lang hoàn toàn
không liên quan, trong đó nhất định có nguyên nhân khác.
Nếu đã khẳng định
người nhà Thi gia không có bất kì đáng nghi gì, cũng không có ý định sẽ
làm khó bọn họ, ba người rất ăn ý không vạch trần tên trên bia mộ không
đúng, quyết định để cho Thi lão đầu cho rằng đây là mộ nữ nhi của hắn,
ít nhất bọn họ kiếm được một manh mối, chính là ba chữ Liên Thủy Dao.
Mặc Thanh Vân đột nhiên nhìn chăm chú vào Thi cha, ánh mắt sắc bén dọa Thi cha sợ đến mức vội vàng quỳ xuống.
“Đại gia! Ta, cái gì ta cũng nói cho các người biết, đừng giết ta!”
Hắn đứng trước mặt Thi cha, ánh mắt rét lạnh như kiếm, lạnh lùng mở miệng.
“Cả nhà ngươi nếu muốn sống, phải đáp ứng ta hai chuyện.”
Thi cha vội vàng trả lời. “Ta đáp ứng, đại gia ngài có gì phân phó, ta nhất định làm theo.”
“Thứ nhất, không được nói ra chuyện chúng ta hỏi, coi như là tất cả chưa
từng xảy ra; thứ hai, cũng không được tiết lộ ra ngoài chuyện người khác giả mạo danh nghĩa nữ nhi ngươi gả vào Nghiêm gia, coi như nữ nhi của
ngươi còn sống trên đời, hiểu chưa?”
Vẻ mặt hoảng sợ của Thi cha
hiện lên một tia nghi ngờ, chuyện thứ nhất không được nói, hắn có thể lí giải, nhưng chuyện thứ hai có chút kì quái, vốn tưởng rằng những người
áo đen thần bí này là tới chất vấn thân phận chân thật của Thi Thanh
Nhi, hơn nữa sẽ trách tội hắn, làm mình mắc tội tham tiền mạo danh thế
thân, cầu xin đối phương nhưng sau đó chẳng những không trách tội, còn
muốn hắn tiếp tục giữ bí mật.
Dùng vải đen che mặt chỉ lộ ra hai con mắt, Mặc Thanh Vân ác liệt trừng hai mắt. "Hiểu chưa!"
Thi cha bị hắn đe dọa, sợ tới mức liên tục dập đầu không ngừng. "Hiểu! Hiểu! Ta nhất định sẽ không nói, ta thề!"
Xác định đe dọa hữu hiệu, sau này Thi cha tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài, Mặc Thanh Vân liền muốn lão Tam đưa người trở về, sau đó ra lệnh lão
Ngũ điều tra chuyện của Hộ bộ thị lang Liên Thạc Vọng.
Sau khi
giao phó nhiệm vụ cho hai nghĩa đệ chia nhau đi làm, trước tiên hắn cởi
ngựa trở về Nghiêm phủ, dọc đường đi trong lòng suy nghĩ, như hắn đoán,
thiếp mới nạp này cũng không phải là Thi Thanh Nhi thật sự, trong lòng
hắn sớm hiểu rõ, cũng không ngoài ý muốn, không ngờ là thân phận của
nàng vượt quá dự đoán của hắn, nếu nàng không phải Thi Thanh Nhi, chẳng
lẽ là Liên Thủy Dao?
Thiên kim Liên gia?
Trong đầu Mặc
Thanh Vân hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, cùng với khí chất tao nhã
không giống một cô nương bình thường, trên người nàng, hắn có thể cảm
nhận được một cỗ khí chất kiên quyết quật cường, nhất cử nhất động, đều
biểu hiện xuất thân của nàng tuyệt đối không tầm thường.
Hắn cơ hồ có thể đoán ra nàng chính là Liên Thủy Dao, nữ nhi của Hộ bộ thị lang, một thiên kim tiểu thư nhà quan.
Nếu nàng thật sự là Liên Thủy Dao nữ nhi của Liên đại nhân, đã rất ngoài dự đoán của hắn rồi.
Muốn tra chuyện của Liên đại nhân cũng không khó, có nhiều cách, ngũ đệ Nhạc Tử Khiêm giỏi khai thác tin tức, hôm sau liền mang đến tin tức về Liên
gia.
"Hai năm trước Liên Thạc Vọng đại nhân này bởi vì lớn tuổi
nên từ quan mang theo người nhà trở về quê cũ, hắn là người thanh liêm,
cho dù từ quan, về đến cố hương cũng hứng thú với chuyện ở quê, rất được dân chúng kính yêu." Ngũ đệ đem chuyện mình nghe được nói một lần với
các nghĩa huynh.
"Ồ?" Mặc Thanh Vân cùng tất cả nghĩa đệ họp
trong phòng nghị sự, nghe báo cáo Ngũ đệ điều tra được, hắn nhìn Ngũ đệ. "Nói như vậy, hắn là một vị quan tốt hiếm có?"
Nhạc Tử Khiêm giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói: "Đúng vậy, hắn là quan tốt, tùy tiện
tìm một kẻ làm quan ở địa phương hỏi, mỗi người cũng sẽ giơ ngón tay cái lên khen vị Liên đại nhân này không dứt miệng, hay bởi vì ngay thẳng,
tính tình không sợ cường quyền, cho nên có chuyện bất bình, hắn sẽ đứng
ra, rất được lòng dân." Nói đến đây, ánh mắt Nhạc Tử Khiêm buồn bã,
giọng nói cũng chuyển thành tiếc nuối.
"Nhưng là vị quan tốt này
kết quả cũng rất thê thảm, vì mắc tội danh mà toàn gia bị tịch thu gia
sản, chém đầu thị chúng." Tất cả huynh đệ Nghiêm gia đều cảm thấy ngoài ý muốn, Mặc Thanh Vân cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Cả nhà bị tịch thu gia sản, chém đầu thị chúng? Tội danh gì?" Nhạc Tử Khiêm trầm giọng nói: "Án văn tự."
Vừa nghe đến ba chữ án văn tự, mọi người đều hơi biến sắc, bởi vì đó đã
từng là ác mộng bọn họ không muốn nhớ lại, mười năm trước, gia tộc của
mỗi người bọn họ đã từng trải qua kiếp nạn án văn tự.
Bọn họ
không ngày nào quên trận án văn tự này mang đến đau khổ cùng sinh ly tử
biệt, hiểu rõ hơn hơn hết những thống khổ trong đó không thể nào hình
dung, bởi vì tất cả bọn họ đều là những người còn may mắn sống sót dưới
án văn tự.
Ngũ đệ tiếp tục đem án văn tự nói từ đầu đến cuối cho
bốn vị nghĩa huynh nghe, vị Liên đại nhân này cả đời vì triều đình tận
trung, là người chính trực, cuối cùng nhưng bởi vì một cuộc án văn tự
đem