
cả nhà Liên gia chém đầu tịch thu gia sản, một người cũng không bỏ
qua cho, công lao cả đời hắn, bù không được một câu khích bác ly gián
của kẻ khác, cuối cùng không thể chết già.
Những huynh đệ khác nghe xong không nhịn được bất bình thay cho vị Liên đại nhân này, lòng đầy căm phẫn.
Vẻ mặt của Mặc Thanh Vân nghiêm túc so với chúng huynh đệ càng cao thâm
khó lường hơn, hắn suy nghĩ sâu xa, cả nhà Liên gia đều bị tịch thu gia
sản, chém đầu thị chúng, một người cũng không bỏ qua cho. Kẻ may mắn
sống sót chỉ có thể mai danh ẩn tích, sống cuộc sống trốn chạy, tất cả
ngũ huynh đệ bọn họ đều là trung lương, sau đó vì sống sót, mười năm nay bọn họ cách xa quê quán, khiêm tốn khắp nơi, còn sáng lập ra nhân vật
Nghiêm Phách Thiên như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng dùng danh nghĩa
Nghiêm Phách Thiên, chính là vì sợ bị người khác phát hiện thân thế của
bọn họ.
"Đại ca, có chuyện huynh nhất định đoán không được, ban
đầu là người nào thượng tấu triều đình, tố cáo Liên đại nhân, vu cho hắn tội danh nhục mạ hoàng thượng." Ngũ đệ nói.
Không chỉ Mặc Thanh Vân, ba huynh đệ khác cũng rất tò mò.
"Ngũ đệ, chớ thừa nước đục thả câu, nói mau là ai?" Lão Tam Vu Quần Ngọc không kịp đợi hỏi.
Ngũ đệ sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, gằn từng chữ cắn răng công bố."Điền,
Quảng, Đình." Nói đến Điền Quảng Đình, sắc mặt tất cả mọi người đều sầm
xuống, đồng thời bừng tỉnh ngộ.
"Lại là tên tiểu nhân hèn hạ đó." Lão Tam căm giận bất bình mắng.
"Không cần phải nói, đây nhất định là bị hãm hại ." Lão Nhị Lý Mộ Bạch cười lạnh, ánh mắt lại dấy lên lửa giận.
". . . . . ." Lão Tứ Hướng Bất Ngữ thủy chung trầm mặc không nói , nhưng gương mặt cũng là lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nói đến Điền Quảng Đình, đây là kẻ cả đời Ngũ huynh đệ bọn họ thống hận
nhất, cũng bởi vì Điền Quảng Đình, làm cho năm người bọn họ kết hợp với
nhau, lập nên giang sơn Nghiêm gia, chính là vì muốn đối kháng đại gian
thần này.
Vẻ mặt của Mặc Thanh Vân cũng chuyển thành âm trầm lạnh lẽo, trong mắt bắn ra sát ý tán loạn. Bọn họ đều là hậu thế của trung
lương, bị Điền Quảng Đình hãm hại, làm cho tan cửa nát nhà, trôi giạt
khắp nơi, những năm gần đây, bọn họ chịu nhục, cố gắng thành lập được bá nghiệp Nghiêm gia, chính là vì muốn một ngày kia có thể báo thù rửa
hận, an ủi gia tộc trên trời có linh thiêng.
Nhớ tới Liên Thủy Dao, hắn trầm giọng hỏi Ngũ đệ. "Liên đại nhân có phải có một nữ nhi, gọi là Liên Thủy Dao?"
"Đúng vậy, đại ca." Nhạc Tử Khiêm đem chuyện tra được nói rõ ràng cho Mặc
Thanh Vân. "Liên đại nhân có có một nam một nữ, cả nhà bọn họ bốn miệng, trừ nữ nhi Liên Thủy Dao bệnh chết, những người khác đều bị chém đầu."
Bệnh chết sao?
Trong lòng Mặc Thanh Vân hiểu ra, khóe môi hiện lên tiếu ý như có như không.
Cũng chỉ có bệnh chết, mới có thể tránh thoát danh sách quan binh tịch thu
chém đầu, dù sao cũng đều là chết, quan gia phụ trách sẽ không so đo
người chết thế nào, chỉ cần có thể thông báo đã đảm nhiệm tốt chức vụ.
Như vậy suy ra, khẳng định Liên Thủy Dao này cũng vì trốn tránh triều đình
lùng bắt, cho nên lập ra một ngôi mộ giả, để người khác tin rằng nhà đó
đã không còn hậu thế, trên thực tế người chết là Thi Thanh Nhi, Liên
Thủy Dao vẫn còn sống.
Ưng Mâu tỏa ra một chút ánh sáng, trong bụng không khỏi bội phục, chiêu này cao minh.
Sau khi rõ ràng sự việc từ đầu đến cuối cùng những chi tiết nhỏ nhặt, ước
chừng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, nếu như đã xác định được Thi Thanh
Nhi không còn trên cõi đời nãy nữa, kế tiếp nên giải quyết vị Ngũ di
thái này rồi.
"Đại ca, Ngũ di thái kia. . . . . ." Lời của ngũ đệ chưa hỏi xong đã bị Mặc Thanh Vân giơ tay ngăn lại.
"Đầu đuôi chuyện này trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng, nhưng tạm thời
mọi người làm không biết, nếu xác định nàng không phải kẻ thù phái tới,
ta sẽ xử lý." Mặc Thanh Vân chậm rãi nói.
Xử lý? Xử lý như thế nào?
Tròng mắt bốn huynh đệ quay tới quay lui, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, bọn họ
cũng đoán ra Ngũ di thái kia tám phần chính là Liên Thủy Dao nữ nhi của
Hộ bộ thị lang, đây chính là tiểu thư từ danh môn quan lại, làm chinh
thất cũng dư dả rồi, nay tự nguyện làm thiếp, chính là vì muốn nằm gai
nếm mật, để có một ngày có thể báo thù rửa hận, nếu kẻ thù của mọi người là một, chính là đồng minh rồi, chỉ là lần trước nàng hành thích Lưu
đại nhân chính là người bọn họ phái đi nằm vùng trong vây cánh của Điền
Quảng Đình, cũng không thể để nàng giết lầm người tốt nha.
Loại
chuyện như vậy, cho người đến nói chuyện với tiểu thư quan gia một chút, kêu nàng không cần làm loạn là được, nhưng đại ca lại ra lệnh cho bọn
họ làm như không biết, còn nói hắn muốn tự mình xử lý, hai chữ xử lý
này, sao lại giống như ẩn giấu ý định khác.
Ánh mắt điều tra của mọi người không nhịn được nhìn về phía đại ca, lại ánh mắt sắc bén của
Mặc Thanh Vân trừng trở lại, làm mọi người sợ tới mức vội nhìn sang chỗ
khác.
"Nếu đại ca đã quyết định, chúng ta liền theo đại ca phân phó thôi." Lão Nhị luôn rất thức thời.
"Đúng nha, đại ca nhất định là có đạo lý của huynh ấy." Lão tam nghĩ thầm