
ự nhiên mà có.
Một mắt, mặt sẹo, chính là đặc sắc lớn nhất của
Nghiêm Phách Thiên. Không cần cho biết tên họ, Điền Quảng Đình cũng đoán được hắn là ai, hắn phất tay ý bảo toàn bộ đám thủ hạ không được phép
vọng động, ánh mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm Nghiêm Phách Thiên.
"Nguyên lai là Nghiêm Đại Đương Gia, không biết Nghiêm huynh đây là ý gì?"
Mặc Thanh Vân giả trang thành Nghiêm Phách Thiên, dĩ nhiên cũng lấy giọng nói thô lỗ của Nghiêm Phách Thiên mà nói.
"Hừ! Nếu mũi tên vừa rồi của ta nhắm ngay Điền đại nhân, giờ phút này đại
nhân đã đi đời nhà ma rồi, cho dù có nhiều hộ vệ hơn nữa thì có ích lợi
gì!"
Ngụ ý rất rõ ràng, hắn làm như vậy chỉ là vừa vặn nhắc nhở
Điền Quảng Đình, mai phục của hắn có chỗ sơ hở, cũng không có ác ý với
hắn, mà là xuất phát từ ý tốt.
Một chiêu này chiếm được hảo cảm
của Điền Quảng Đình, hắn sớm nghe nói võ công của Nghiêm Phách Thiên
không kém, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Lưu Thủ Nhân bên cạnh nhìn sắc mặt mà nói chuyện, biết Điền Quảng Đình cũng không tức giận, lập tức tiến lên bồi thêm một câu.
"Nghiêm Đại Đương Gia nói rất đúng, chúng ta phái nhiều người bảo vệ như vậy,
vốn tưởng rằng một giọt nước không lọt, lại không nghĩ rằng vẫn có sơ
sót." Lưu đại nhân nói xong lập tức mắng tất cả hộ vệ: "Nhìn các ngươi
đi, phòng thủ thế nào mà thoáng cái đã để người khác phá được trận rồi." Ông ta là nội ứng của Nghiêm Phách Thiên phái tới, vào lúc cần thiết
tất nhiên trợ giúp hắn một tay.
Bọn hộ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bị người khác phá mai phục, cảm giác vô cùng xấu hổ, không người nào dám nói chuyện.
Lưu đại nhân thừa cơ mắng: "Còn không mau thu đao kiếm lại, Nghiêm đại gia
là người mình!" Quát tháo ra lệnh rồi lúc này bọn hộ vệ mới vội vàng bỏ
từng cái đao kiếm vào vỏ.
Điền Quảng Đình quan sát người trước
mắt này, cười nói ."Thì ra vị này chính là Nghiêm Đại Đương Gia đại danh đỉnh đỉnh, ngưỡng mộ đã lâu."
Nghiêm Phách Thiên chắp tay thi
lễ. "Không dám, tại hạ gặp qua Điền Quảng Đình đại nhân, mới vừa rồi đã
đắc tội nhiều, kính xin đại nhân đừng trách."
Điền Quảng Đình
hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với vị Nghiêm Phách Thiên này, tuyệt
không trách tội đối phương. "Lưu đại nhân nhiều lần đề cập tới ngươi với ta, thật cao hứng hôm nay có may mắn gặp mặt một lần."
Nghiêm
Phách Thiên cũng cười ha ha nói: "Không dám, yến tiệc hôm nay ta mời.
Nào, xin mời ngồi." Nói xong tiện đường lấy khay rượu trong tay Liên
Thủy Dao ra, đồng thời ra lệnh cho nàng."Ngươi có thể lui xuống."
Hắn cố ý ra hiệu cho
nàng lui xuống, dụng ý chính là muốn cứu nàng. Khi hắn phát hiện nàng
không có ở trong phòng, lại chuồn êm xuất phủ rồi, liền lập tức biết
nàng lại muốn ám sát Lưu đại nhân, nhưng lần này cũng không đơn giản như lần trước.
Hôm nay Lưu đại nhân muốn gặp mặt Điền Quảng Đình ở
đây, bốn phía khẳng định đầy hộ vệ để ngừa vạn nhất. Nếu nàng ra tay,
thì chỉ có một con đường chết, cho nên hắn mới sẽ hết sức khẩn cấp chạy
tới, xuất hiểm chiêu trước khi nàng ra tay, bắn ra một mũi tên, ép tất
cả hộ vệ hiện thân, chính là muốn để cho nàng biết, nàng đang tự tìm
đường chết.
Liên Thủy Dao bị lấy đi bầu rượu, mặc dù rất muốn báo thù, nhưng đã mất lý do lưu lại, đành phải yên lặng xoay người lui ra.
"Chậm đã." Điền Quảng Đình đột nhiên mở miệng, làm thân hình nàng cứng đờ,
cũng làm cho trong lòng Nghiêm Phách Thiên thất kinh, chẳng lẽ Điền
Quảng Đình đã sinh nghi rồi sao?
Điền Quảng Đình ra lệnh cho tiểu nhị giả là nàng: "Tới đây rót rượu hầu các lão gia." Nói xong liền giơ
tay ra hiệu với Nghiêm Phách Thiên.
Thì ra là muốn nàng giúp rót
rượu hầu hạ mọi người. Nhưng Liên Thủy Dao không vui chút nào, nàng hận
không thể lập tức rời đi, bởi vì nàng sợ mình không cách nào nhịn được
ham muốn muốn giết Điền Quảng Đình.
Ngay lúc này trong ngực nàng
giống như đang có cây kim đang cắm, như sóng to mãnh liệt ập vào. Nàng
giả vờ như không nghe thấy, nhưng một tên hộ vệ khác chặn lại đường của
nàng, đồng thời thúc giục nàng.
"Này! Ngươi không nghe thấy Điền đại nhân ra lệnh sao? Đi rót rượu cho các lão gia đi!"
Liên Thủy Dao âm thầm nắm chặt quả đấm, vẫn luôn cúi đầu, bất đắc dĩ bị buộc đi theo vào sương phòng, nàng đóng giả tiểu nhị vốn là vì ám sát Lưu
đại nhân, lại không ngờ tới bốn phía nơi này đầy thủ hạ của Điền Quảng
Đình, nhưng nếu mình lộ ra bất kỳ sơ hở nào, thì khó thoát khỏi cái
chết. Nhưng muốn nàng rót rượu cho đám ác nhân này, nghĩ đến đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Sau khi Lưu đại nhân kêu hai vị ngồi xuống thì chính mình cũng an vị, ra lệnh cho nàng."Đến, rót rượu cho hai vị lão gia trước."
Nàng chậm rãi tiến đến cầm bầu rượu lên, đổ rượu vào trong ly rượu của Điền
Quảng Đình. Bởi vì tràn ngập hận ý không chỗ phát, lại còn phải cố gắng
chịu đựng, cộng thêm rung động khi kẻ thù làm Liên gia nhà nàng bị tịch
thu tài sản, chém đầu thị chúng đang ở trước mắt, làm tay nàng không tự
chủ được run rẩy, nên không cẩn thận rót rượu rơi ra ngoài cái chén.
Điền Quảng Đình thấy tiểu nhị này run tay thì nhíu mày, ánh mắt