
sắc bén cũng chậm rãi nhìn chăm chú về phía nàng.
Lưu đại nhân thấy tiểu nhị này chân tay vụng về, không khỏi quở trách."Ngay cả rượu cũng rót không xong, ngươi mới tới à?"
Mặc Thanh vân không để lại dấu vết mà nhìn tất cả ở đáy mắt, mở miệng nói:
"Còn không phải là bởi vì Điền Quảng Đình đại nhân uy danh lan xa, tiểu
dân bình thường đương nhiên sẽ sợ hãi."
Lời này khiến Điền Quảng
Đình nghe đến tương đối cao hứng, được người khác khen ngợi thì luôn
không ngại nhiều, vì vậy cũng không so đo tiểu nhị này có thể rót rượu
hay không .
Liên Thủy Dao rót rượu cho Điền Quảng Đình cùng
Nghiêm Phách Thiên xong thì lại rót rượu cho Lưu đại nhân, tâm trạng
nàng phập phồng, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Coi như hộ vệ nhiều thì có liên quan gì chứ, tên gian thần Điền Quảng Đình đang ở
trước mắt nàng, hơn nữa không hề phòng bị, đây chính là thật là cơ hội
tốt ngàn năm có một, nàng chỉ cần đâm xuống cái gáy của hắn là có thể
báo thù.
Hình ảnh cha mẹ cùng đại ca tuyệt vọng và giãy giụa
trước khi chết ở trong đầu nàng không xua đi được, hận ý của nàng càng
ngày càng mạnh, quyết tâm liều chết cũng càng ngày càng cao.
"Nào, ta mời hai vị." Điền Quảng Đình nâng chén hướng về hai người mời rượu.
Liên Thủy Dao nhìn chằm chằm Điền Quảng Đình, lửa hận trong mắt nàng bùng
cháy, cơ hội như vậy không có lần sau rồi, nàng quyết định bằng bất cứ
giá nào, cho dù bỏ ra tánh mạng mình cũng nguyện ý, nàng muốn cho tên
gian thần này phun máu tại đây.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất
nhanh, đang muốn nhất cổ tác khí chém Gian Thần này thì tay của nàng đột nhiên bị một bàn tay cầm lấy, làm trong lòng nàng kinh hãi.
Nghiêm Phách Thiên một tay nâng chén, một tay kia vững vàng bắt lấy cánh tay
giấu chủy thủ của nàng, không cho phép nàng lỗ mãng.
Tình huống
đột phát này làm nàng ứng phó không kịp, kinh hãi nhìn chằm chằm Nghiêm
Phách Thiên, ngoài mặt hắn bình tĩnh vô ba, nhưng bàn tay nắm lấy tay
nàng lại âm thầm dùng sức.
Nàng muốn tránh thoát, nhưng cảm thấy
lực lượng khiếp người kia nắm tay nàng thật chặt, làm nàng rốt cuộc đau
đến không địch lại, buông chủy thủ ra rơi vào trong bàn tay Nghiêm Phách Thiên, cứ như vậy bị hắn không tiếng động đoạt đi.
Mà tất cả chỉ xảy ra trong thời gian uống một ly rượu, mặc dù ở dưới mắt Điền Quảng
Đình và Lưu đại nhân, nhưng khi bọn họ uống rượu, vừa lúc che kín tầm
mắt, cũng không phát hiện bất kỳ khác thường gì.
Liên Thủy Dao
khiếp sợ khi ý đồ của mình bị Nghiêm Phách Thiên đoán được, nhưng làm
nàng càng kinh ngạc hơn là Nghiêm Phách Thiên cư nhiên không có vạch
trần nàng, mà chỉ là đoạt đi chủy thủ của nàng rồi tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra vẫn cười nói với hai vị đại nhân.
Tại sao?
Trong lòng nàng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bởi vì cử chỉ của Nghiêm Phách
Thiên ngoài dự đoán nên tạm thời đè xuống hận ý trong lòng và thay vào
đó là một bụng nghi ngờ.
"Thực không dám đấu diếm, lần này ta tới gặp Điền đại nhân, là có chuyện muốn thương lượng với đại nhân." Nghiêm Phách Thiên mở miệng nói.
"À? Nghiêm Đại Đương Gia tìm Bổn quan
có chuyện gì quan trọng?" Lực chú ý của Điền Quảng Đình bị Mặc Thanh Vân dời đi, không còn để ý tí nào tới người đứng ở sau lưng hắn, muốn giết
hắn là Liên Thủy Dao.
Trước khi mở miệng, Nghiêm Phách Thiên ra lệnh cho nàng đang đứng bên cạnh."Ngươi có thể đi xuống."
Ngụ ý là hắn muốn nói chuyện, không cho phép có người ngoài ở bên cạnh.
Trên thực tế là hắn mượn dịp để cho nàng lui ra, nếu nàng thông minh thì sẽ hiểu hắn đang lưu lại một con đường sống cho nàng, tốt nhất là thừa
dịp lúc không ai sinh nghi thì đi nhanh một chút.
Khi bốn mắt bọn họ giao nhau thì nàng nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Phách Thiên nhìn chằm
chằm nàng, hắn đang cảnh cáo nàng, phải nghe theo mệnh lệnh của hắn,
không thể trái lại.
Liên Thủy Dao bị khí thế vô hình của hắn bức
cho phải cúi đầu, lui ra ngoài. Sau đó nàng len lén đổi lại quần áo với
tiểu nhị, ra khỏi khách điếm rồi, nàng ra sức chạy trốn, giống như muốn
đem nội tâm chất chứa cảm xúc bộc phát hung hăng xả ra ngoài, cho nên
nàng vẫn chạy mãi, cho đến khi cách quán rượu đủ xa, rốt cuộc nàng mới
dừng bước lại.
Nàng há to miệng thở hổn hển, dựa lưng vào tường
gạch hai chân như nhũn ra mà ngồi xuống, tinh thần giống như vừa mới từ
trên chín tầng mây nhẹ nhàng trở lại, vuốt ve nhịp tim kịch liệt của
mình, cảm thấy mình còn sống.
Nghĩ đến mình vừa mới đến gần Điền
Quảng Đình trong gang tấc, nhưng ngay cả cơ hội xuống tay cũng không có, nàng thật hận, quả đấm ra sức đánh trên đất, ngay cả cảm giác đau cũng không để ý.
Nàng cứ ngồi dưới đất như vậy, để cho tâm tình kích
động từ từ bình phục lại, cho đến khi rốt cuộc tỉnh táo, mới có thể suy
nghĩ lại chuyện này thật tốt. Trong lòng nàng tràn
đầy kinh ngạc và hoài nghi, kinh ngạc là Nghiêm Phách Thiên cứu nàng,
hoài nghi là tại sao hắn lại không vạch trần nàng.
Nghiêm Phách Thiên này rốt cuộc là địch hay bạn?
Vì sao hắn phải cứu nàng?
Không biết thế nào, thật sự rất kì quái, e rằng chỉ có Nghiêm Phách Thiên mới biết được đáp án.