
Trở lại Mai viện, dùng bữa tối, để cho tiểu Song và Thanh Hà hầu hạ tắm rửa xong, Liên Thủy Dao ngồi trước gương đồng.
Để cho các nha hoàn chải đầu cho nàng, chuyện ban ngày xảy ra ở quán rượu vẫn luôn quanh quẩn không đi trong đầu nàng.
Đối với Nghiêm Phách Thiên, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc. Từ khi vào
Nghiêm phủ, nàng chưa bao giờ thăm dò hạ nhân tất cả về Nghiêm Phách
Thiên. Nhưng hôm nay thì khác, nàng tò mò hỏi nha hoàn. “Tiểu Song,
Nghiêm gia là người như thế nào?”
Tiểu Song dừng động tác chải đầu lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời Ngũ di thái.
“Nghiêm gia ạ, đối với thuộc hạ rất nghiêm khắc, tất cả mọi người cực kì kính
sợ hắn. Chẳng qua là chỉ cần không phạm sai lầm, hắn cũng sẽ không tùy
tiện trách phạt.
Liên Thủy Dao nhớ đến lời đồn lần trước nàng
nghe được ở trà lâu, ngờ vực hỏi: “Nhưng mà ta nghe nói, Nghiêm gia là
người tàn nhẫn, tính tình lại thô bạo.”
Thanh Hà ở bên cạnh xử lý y phục cũng quay qua trò chuyện góp vui. “Đúng vậy, ta cũng nghe nói như thế.”
“Nghe nói?” Nàng không tin được nhìn về phía Thanh Hà. “Ngươi ở Nghiêm gia
bao nhiêu năm rồi, Nghiêm gia là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không
rõ chút nào sao?”
“Tuy rằng nô tỳ mười hai tuổi đã đến Nghiêm
gia, nhưng thật sự rất ít cơ hội nhìn thấy Nghiêm gia. Bởi vì phần lớn
thời gian Nghiêm gia đều ở bên ngoài buôn bán, những lúc ở trong Nghiêm
phủ rất ít. Chỉ khi Nghiêm phủ có khách quý hoặc nạp thiếp thì Nghiêm
gia mới ở lại trong phủ.”
“Phải không?” Liên Thủy Dao thầm nghĩ,
ngay cả hạ nhân ở Nghiêm phủ cũng rất ít khi nhìn thấy Nghiêm Phách
Thiên, xem ra Nghiêm Phách Thiên này thật thần bí.
Thanh Hà tiếp tục nói: “Mà không chỉ nô tỳ, phần lớn các hạ nhân trong phủ cũng chưa từng có dịp nhìn thấy Nghiêm gia kia.”
Liên Thủy Dao vô cùng buồn bực, nếu như người trong phủ rất ít khi nhìn thấy Nghiêm Phách Thiên thì những lời đồn thế kia từ đâu truyền ra chứ?
Theo lời đồn, Nghiêm Phách Thiên háo sắc lại thô bạo. Nhưng từ khi nàng gả
đến Nghiêm gia, cho tới giờ vẫn chưa động phòng. Mà lần duy nhất chung
giường gối với Nghiêm Phách Thiên, ngay từ đầu nàng đã bị Nghiêm Phách
Thiên giả vờ háo sắc hù dọa, nhưng hắn vẫn chưa hề chạm vào nàng.
Nghĩ lại lần bị thương đó, cảnh tượng Nghiêm Phách Thiên chữa thương cho
nàng, còn có hắn cho nàng uống canh an thần, để cho nàng ngủ một mạch
đến sáng, Nghiêm Phách Thiên cũng không hề chạm vào nàng. Chờ tới khi
nàng tỉnh lại thì Nghiêm Phách Thiên đã đi rồi. Phong thái như vậy hoàn
toàn không giống như lời đồn. Lúc đó nàng cũng không có suy nghĩ nhiều,
nhưng giờ cẩn thận suy nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Lần ám sát đầu tiên, nàng bị Mặc Thanh Vân cản trở. Lần ám sát thứ hai, lại bị Nghiêm Phách Thiên ngăn cản. Chẳng biết thế nào, khi nghĩ đến Nghiêm Phách Thiên thì trong đầu cũng không tự chủ hiện lên hình bóng của Mặc
Thanh Vân.
Có phải thân phận của nàng bị hoài nghi rồi hay không? Nếu như thế, thì tại sao lại không thấy bất kỳ ai tới vạch trần nàng?
Ngày hôm qua ở trong tửu lâu, dường như Nghiêm Phách Thiên biết được mục
đích của nàng, chẳng lẽ mũi tên kia là hắn cố tình bắn, mục đích là nhắc nhở nàng xung quanh có người mai phục?
Nàng càng nghĩ càng mơ
hồ, Nghiêm gia nhìn như có quen biết với Lưu đại nhân, hoặc như đã nhìn
thấu thân phận của nàng, vì sao lại vẫn còn giấu diếm giúp nàng?
Trừ phi…. Trong lòng nàng cả kinh, trừ phi Nghiêm Phách Thiên sợ bị liên
lụy, bởi vì nàng là thiếp của hắn. Thiếp của hắn lại muốn ám sát Điền
Quảng Đình và Lưu đại nhân, như vậy thì trượng phu như hắn cũng khó
thoát khỏi liên quan.
Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, đúng rồi, nhất định
là như vậy, đây chính là lý do vì sao Nghiêm Phách Thiên lại không vạch
trần nàng tại chỗ, hắn cũng không phải là đang cứu nàng, mà là vì cứu
chính bản thân hắn, miễn việc bị nàng liên lụy. Điều này giải thích được nguyên nhân hắn ngăn cản nàng lúc đó rồi.
“A, Nghiêm gia.”
Chẳng biết từ lúc nào, Nghiêm Phách Thiên đã xuất hiện ở bên cạnh rèm cửa,
Tiểu Song và Thanh Hà rối rít phúc thân hành lễ với Nghiêm gia.
Liên Thủy Dao ngồi trước gương đồng hồi hồn lại, trái tim như rớt xuống, từ
trong gương nhìn thấy thân hình cao to mạnh mẽ, đúng là Nghiêm Phách
Thiên, hắn đang đứng ở đó.
Khi hắn dùng một con mắt duy nhất nhìn chằm chằm nàng, nàng cảm thấy đứng ngồi không yên, nhưng vẫn bình tĩnh
đứng dậy, chuyển tầm mắt qua nghênh đón Nghiêm Phách Thiên.
Hai
người không nói lời nào mà chỉ nhìn lẫn nhau, nàng cũng không tiến lên
thi lễ mà đứng thẳng tắp ở đó nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đẹp lộ ra phòng
bị lạnh lẽo.
Mặc Thanh Vân để toàn bộ dung nhan mỹ lệ yếu ớt lạnh lẽo cùng với ánh mắt tràn đầy phòng bị của nàng vào trong mắt.
Tiểu Song và Thanh Hà đứng ở giữa quay qua quay lại nhìn hai vị chủ tử, cảm
thấy bầu không khí không bình thường, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại không nói gì, chỉ là nhìn chăm chú vào nhau, giữa hai người nồng nặc
mùi thuốc súng.
Mặc Thanh Vân phá vỡ trầm mặc trước tiên, trầm giọng nói: “Nhìn thấy phu quân tới, nàng không hầu hạ sao?”
Sắc mặt Liên T