
à nhìn thấy cảnh này thì đều choáng váng, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mặc Thanh Vân bị tạt thẳng vào mặt, ướt từ đầu đến chân, gương mặt ướt đẫm
cuối cùng sụp xuống, được lắm, nữ nhân này càng ngày càng càn rỡ rồi,
dám dùng nước nóng hắt phu quân, hắn không dạy cho nàng một bài học thì
không được.
Phẫn nộ sao? Không, hắn chẳng những không hề
trừng mắt lại mà ngược lại càng cười sâu hơn, hai mắt sáng lấp lánh có
khí phách nhìn chằm chằm nàng.
Thấy hắn đến gần, Liên Thủy Dao
xoay người muốn bỏ chạy, chẳng qua nếu hắn có ý định muốn bắt nàng thì
đúng là nàng trốn thoát, thân hình nhanh nhẹn của hắn nhào lên phía
trước, lập tức bắt được nàng.
“A! Buông tay ra!” Nàng thét chói tai.
“Có gan hắt nước lên người ta lại không có gan đối mặt với ta sao?” Hơi thở nóng rực của Mặc Thanh Vân phả bên tai nàng, giữ chặt nàng.
Hai
nha hoàn nhìn thấy cảnh này đều ngây người, trố mắt nhìn Nghiêm gia quần áo rách nát chạy tới, ngay cả quần cũng không mặc. Tuy chéo áo rách
rưới có che đậy những chỗ quan trọng, nhưng chợt nổi giận đùng đùng chạy đến như vậy cũng đủ dọa người rồi, giống như là nổi thú tính lên bắt nữ nhân vậy.
Mặc Thanh Vân khiêng Liên Thủy Dao lên vai, đồng thời
ra lệnh cho Tiểu Song và Thanh Hà. “Các ngươi lui ra, nói cho những
người khác, đêm nay không cho phép bất kì kẻ nào vào đây, có nghe
không!”
Đối mặt với khí thế dọa người của Nghiêm gia, hai nha hoàn nào dám không nghe.
“Dạ, dạ!” Các nàng đành phải vội vàng lui ra, đóng cửa lại, cho dù trong
phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Ngũ di thái, các nàng cũng chỉ
có thể ở bên ngoài lo lắng không thôi, không giúp được gì cả.
“Tiểu Song, làm sao bây giờ?” Thanh Hà lo lắng hỏi.
“Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết đây?” Tiểu Song cũng đã sớm hoảng đến tay chân luống cuống rồi.
Quả thật, có thể làm gì chứ? Các nàng chẳng qua chỉ là hạ nhân, chẳng lẽ có khả năng cản trở chủ tử động phòng sao?
“Nghiêm gia thật đáng sợ, Ngũ di thái thật đáng thương.” Tiểu Song không nhịn được rưng rưng hai mắt muốn khóc.
“Nghiêm gia quá tàn nhẫn, không hiểu được phải thương hoa tiếc ngọc, hi vọng
Ngũ di thái có thể sống qua được.” Thanh Hà cũng lo lắng đến đỏ vành
mắt, mũi cũng cay cay.
Chủ tử Nghiêm Phách Thiên vừa thô lỗ lại
bá đạo, nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngũ di thái là có thể tưởng
tượng được chủ tử tàn nhẫn biến thái đến thế nào, thảo nào không có ai
có can đảm cho nữ nhi của mình làm chính thất Nghiêm gia. Dưới vuốt sói
của nam nhân, nữ nhân không chết cũng chỉ còn nữa cái mạng mà thôi.
Hu hu hu….Ngũ di thái đáng thương, điều các nàng có thể làm ngoại trừ đồng cảm cũng chỉ có thể cầu khẩn phù hộ Ngũ di thái sống qua tối nay thôi.
Ngày mai, đầu đường cuối phố sẽ lại truyền ra lời đồn Nghiêm Phách Thiên ngược đãi tiểu thiếp.
Liên Thủy Dao ngồi ở ghế tựa bên cửa sổ, hoàn toàn đề phòng trừng mắt Nghiêm Phách Thiên.
Nàng hắt Nghiêm Phách Thiên ướt sủng cả người thì chính mình cũng không tốt
hơn chỗ nào, tên đáng giận kia cố tình dùng thân thể ướt đẫm ôm nàng,
làm nàng cũng bị ướt, hại nàng bây giờ chật vật cả người.
Lúc này Nghiêm Phách Thiên đang ngồi ở mép giường, dùng khăn vải to lau thân
thể và tóc của mình, nửa người trên cường tráng để trần, nửa người dưới
chỉ dùng khăn vải lớn che đậy vị trí trọng điểm.
Trong phòng hỗn loạn, đồ vật xiêu vẹo, tất cả đều là do Ngũ di thái gian xảo này ban tặng.
Hắn vừa lau khô thân thể mình, vừa cười như không cười trừng mắt ngắm nàng, lấy một khăn vải lớn sạch sẽ ném cho nàng.
“Nàng cũng lau đi.” Ban đêm, nhiệt độ có vẻ lạnh, thân thể hắn cường tráng
không sợ lanh nhưng không nhất định là nàng có thể sao?
Liên Thủy Dao nổi giận trừng hắn. Tuy rằng không muốn nhận ý tốt của hắn nhưng
mặc y phục ẩm ướt, thân mình không nhịn được lạnh run, lại còn uất ức
bản thân không có chỗ lợi nào, nên nàng cũng dùng khăn to lau khô chính
mình.
“Hắt xì!” Nàng không nhịn được hắt hơi một cái, giương mắt
nhìn hắn chỉ thấy khóe miệng hắn cong lên cười tà, đang cười nàng chứ
đâu, làm cho trong lòng nàng càng giận hơn.
Có gì buồn cười chứ? Nhìn thật khiến người ta lửa giận đầy bụng, nàng quay mặt đi chỗ khác, dứt khoát không nhìn hắn.
“Ta đề nghị nàng tốt nhất cởi y phục ẩm ướt ra, tránh bị cảm lạnh.” Hắn có lòng tốt ra đề nghị. Liên Thủy Dao quay đầu lại trừng hắn, kêu nàng cởi áo trước mặt hắn? Tưởng tốt đẹp sao! Nàng
không tin hắn chút nào, cũng không nghĩ lại xem là ai làm nàng thành ra
thế này.
Mặc Thanh Vân cười nhìn bộ dạng nàng quắc mắt, vật nhỏ
này tức giận rồi, cũng có một phen phong tình đấy chứ, xem ánh mắt của
nàng, bộ dạng sợ hắn nổi thú tính lên ăn nàng kìa. Như vậy cũng khó
trách, tính tình Nghiêm Phách Thiên háo sắc, trong mắt thế nhân, cũng
không phải quân tử gì. Chỉ có thể nói, năm huynh đệ bọn họ đã thành công phá hư thanh danh của Nghiêm Phách Thiên rồi.
Chẳng qua, hắn cũng không hy vọng tiểu thiếp của hắn nhiễm phong hàn đâu.
“Yên tâm đi, nếu thật sự ta muốn ăn nàng, cho dù nàng mặc thiết giáp đồng y ta cũng hủy nó ( giáp sắt, áo bằng đồng <-- ý nói áo