
rong Hoàng cung. Tuy rằng nô tì mới gặp công tử có vài lần, nhưng dáng vẻ và khí độ của công tử quả thật khiến cho người ta nhìn một lần mà nhớ mãi không quên. Nô tì vừa gặp đã nhận ngay ra công tử nên mới dám quay lại đây nói chuyện này cho chiêu nghi biết”.
Tôi nhìn chằm chằm vào Cửu Nhi, hai tay ấn mạnh xuống mặt giường, giọng nói vẫn vô cùng cứng rắn: “Ngươi đã gặp Trang Bích Lam rồi sao? Chứng cứ đâu?”
“Dạ có”. Cửu Nhi vội vã lấy một vật từ trong người ra, rồi đáp: “Câu thơ ở trong tờ giấy bọc kẹo, chính là câu Trang công tử đọc cho nô tì. Cửu Nhi cũng biết một vài chữ, cho nên đã viết lại vào tờ giấy đó. Chiêu nghi thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên cũng biết được tâm ý của Trang công tử”.
Chiếc khăn lụa trắng được mở, chiếc lược gỗ đào nhỏ nhắn, tinh tế cũng theo đó mà lộ ra. Tay nghề điêu khắc tinh tế, kỹ thuật chạm hoa điêu luyện, hoa văn tươi tắn, tràn đầy sinh khí, cán lược vẫn còn tỏa rõ sắc màu, răng lược ngay ngắn không thiếu chiếc nào.
Lần cuối cùng gặp mặt Trang Bích Lam, chàng đang bị gông cùm, tóc tai rối bời ngồi lặng ở một góc tối tăm. Tôi nói muốn chải lại đầu tóc cho chàng nhưng thật ra chỉ muốn chàng lại gần song sắt hơn đôi chút. Gần hơn chút nữa để tôi có thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt chàng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của chàng.
Thế nhưng đến sau cùng chàng vẫn ngồi ở góc phòng giam tăm tối đó, không chịu lại gần thêm dù chỉ một bước.
Trước khi rời khỏi đó, tôi chỉ còn biết để lại chiếc lược gỗ nhỏ thường mang theo người để lại trên mặt đất, hy vọng rằng cho dù thân trong ngục tối chàng vẫn luôn là một Trang Bích Lam ca ca chỉnh tề, tuấn tú của lòng tôi như mọi khi.
Ngón tay tôi run run một hồi lâu rồi nắm chặt lại, răng lược đâm mạnh vào làn da tôi, để lại một vết máu tươi khá đậm, vậy mà bản thân lại chẳng hề cảm nhận được chút đau đớn nào.
“Chiêu nghi nương nương…”
Cửu Nhi bất an khẽ gọi.
“Huynh ấy… đang ở chỗ nào?”
Lúc mở miệng nói tôi mới chợt nhận ra giọng nói mình đã lạc hẳn đi, cố gắng lắm mới nói hết được câu này, sau đó lại tiếp tục nghẹn tắc chỗ cổ họng, bí bách tới mức khiến cho lồng ngực nhói đau.
“Tĩnh Nghi viện”. Cửu Nhi thì thầm lên tiếng. “Kể từ sau khi phu nhân Khang hầu và chiêu nghi dọn đi, chỗ đó vẫn trống không. Cửu Nhi mạo hiểm, vào lúc chiều đã gọi hai cung nữ làm mấy việc nặng nhọc sang hậu viện cùng chúng ta giúp sức, Trang công tử… vẫn ẩn thân trong đó từ lúc nhập cung đến giờ…”
Trái tim tôi dường như bị thứ gì đó đập tan, một cảm giác lạ lùng không biết từ đâu ra chợt trỗi lên trong lòng, không thể nào phân biệt nổi đắng cay ngọt bùi nữa. Dòng máu vốn dĩ đã nguội lạnh từ lâu trong chốc lát bỗng nóng lên rực lửa, lưu thông nhanh chóng trong thân thể.
Trang Bích Lam…
Người đàn ông mà tôi vẫn luôn chờ đợi bấy lâu nay, người đàn ông mà tôi cho rằng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong thực tại, vĩnh viễn chỉ có thể gặp trong mơ, vậy mà lúc này, chàng lại đang ở Tĩnh Nghi viện?
Chàng đang ở Tĩnh Nghi viện, nơi tôi đã từng an lành, vô sự sống mấy tháng trời.
Chàng đang ở một nơi rất gần tôi, đưa tay ra là có thể chạm tới được.
Tôi như đang trong mơ, chỉ có thể dựa theo bản năng, lập tức ngồi bật dậy khỏi chiếc giường, nhanh chóng tiến nhanh ra ngoài cửa.
“Chiêu nghi nương nương, chiêu nghi nương nương…” Cửu Nhi nhanh chóng đuổi theo, may mà kéo được tay áo của tôi lại, vội vã nhắc nhở: “Chiêu nghi nương nương, bây giờ vẫn còn quá sớm, chỉ sợ… chỉ sợ lúc này đi vẫn chưa thích hợp…”
Đầu óc của tôi dường như đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng cũng vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn. Trước mắt tôi là một khoảng mơ hồ, huyền ảo, chẳng nhìn thấy rõ ràng những gì.
Không thích hợp…
Hai chúng tôi đã chia cách bao lâu như vậy, bỗng nhiên nghe thấy tin tức của chàng và biết được chàng vẫn chưa hề quên tôi, thậm chí còn đến gần bên cạnh, vậy mà tôi vẫn nghe thấy một câu “không thích hợp…”
“Chiêu nghi nương nương, hành động hấp tấp, e là sẽ gây hại đến Trang công tử”.
Sẽ gây hại đến Trang công tử!
Tay chân cứng đờ, dường như đã mất đi tri giác, nhưng vẫn cứ đứng sững mãi đó, dường như có tiếng ngân nga khẽ vang bên tai, tôi chợt ngồi sụp xuống.
Cửu Nhi nhanh chóng đỡ lấy tôi, nửa ôm nửa kéo tôi vào ngồi trên chiếc giường trúc, nhặt tấm áo khoác ngoài không biết bị tôi tung ra lúc nào đang nằm trên mặt đất, sau đó lại khoác lên người. Cửu Nhi nắm tay tôi và lo lắng hỏi: “Chiêu nghi nương nương, người… người hãy bình tĩnh đôi chút, có được không?”
Bình tĩnh, tôi đương nhiên phải bình tĩnh rồi!
Cửu Nhi đang nắm chặt lấy bàn tay tôi, lòng bàn tay ấm nóng đến khiếp người. Hoặc là do thân người tôi quá lạnh, lạnh đến mức như thể vừa bước ra khỏi nơi băng giá, tê dại đến mức mất hết cả tri giác.
“Ta không sao cả”. Tôi ngẩng đầu lên, vẫn còn có thể nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói với Cửu Nhi: “Hành tung của huynh ấy không bị người khác phát hiện đúng không? Đợi khi nào trời tối, ta sẽ đến gặp huynh ấy, huynh ấy vẫn sẽ đợi ta ở đó đúng không?”
“Dạ vâng, Trang công tử nhất định sẽ chờ nương nương. Công tử mạo hiểm tính mạng trà trộn vào Thụy Đô, chính là vì