
mà Triệu Phương Nghị là ai, là một quân nhân chính hiệu không phải Điền Mật Nhi
muốn rút là có thể rút tay được đâu.
Điền Mật Nhi thẹn quá thành
giận, muốn cắn anh nhưng không ngờ Triệu Phương Nghị lại nghiêm túc nhìn cô nói: “Sau này anh sẽ đối với em thật tốt!”.
Không ngờ anh lại thổ lộ, Điền Mật Nhi sửng sốt sau đó thẹn thùng đỏ má, nhét chén trà
vào tay anh rồi chạy ra ngoài. Khi đến cửa, dừng một chút rồi nói: “Em
tin anh mà!”.
Triệu Phương Nghị ướt nửa ống quần, cái chén trong
tay chỉ thấy đáy nhưng nụ cười trên mặt lại rực rỡ. Cô ấy nói cô ấy tin
anh! Cảm giác được cô ấy tin tưởng thật tốt!
--------------------
Điền gia muốn lưu người Triệu gia lại nhưng Phương Di lại có công việc,
Triệu Phương Nghị cũng chỉ nghỉ phép ba ngày, còn phải bắt tàu về đơn
vị. Điền gia cũng không cố giữ khách nữa, chuẩn bị sản vật của rừng núi
cho nhà họ mang về.
“Không phải thứ gì đáng giá, bà thông gia
đừng chê”. Vương Tứ Nhi không để cho bà Phương Di có cơ hội từ chối,
nhét thẳng vào trong xe. Vương Tứ Nhi nhìn chiếc xe con bốn bánh mới lạ, bà cảm thấy có thể kết thông gia với người như vậy thật là có mặt mũi.
Sau khi người Triệu gia đi thì người trong thôn bàn tán sôi nổi, ai cũng
hâm mộ Điền gia có thể kết thân với người có thân phận như vậy, bà Vương Tứ Nhi ngẩng đầu càng cao. Con trai đỗ đại học hàng đầu, con gái lại gả vào nhà cao cửa rộng, bà đi cũng như bay.
Điền Đại Hà nhìn bộ
dáng của bà không thích, ngồi đầu giường hút thuốc, mắng: “Có gì hay mà
khoe khoang, bà muốn nghe người ta nói mình bán con gái đổi tiền để rồi
mất mặt à?”.
Vương Tứ Nhi muốn phản bác nhưng không thể nói được
gì nên đành mặc cho ông ấy mắng. Về sau bà cũng không ra ngoài khoe
khoang, thỉnh thoảng có người hỏi chuyện thì bà cũng chỉ qua loa vài
câu, sau này mọi người cũng dần quên việc này.
Trước lúc đi Triệu gia đã bàn bạc cẩn thận với Điền gia, chờ sau khi cha của Triệu Phương
Nghị trở về thì bọn họ sẽ gửi thư cho Điền gia. Điền gia đưa đứa nhỏ lên cho hai đứa đính hôn trong thành phố, sau đó Điền Mật Nhi sẽ ở lại
Triệu gia chuẩn bị, đợi đến ngày kết hôn thì hai vợ chồng Điền Đại Hà sẽ đến tham dự hôn lễ.
Qua lễ đính hôn, hôn sự coi như là ván đã
đóng thuyền, Điền Mật Nhi chính là một nửa người Triệu gia rồi, cô có
thể ở Triệu gia được rồi. Vương Tứ Nhi dặn dò cô: “Đến nhà người ta
không thể giống như lúc là con gái ở nhà được, không ai nuông chiều con. Sống thì chăm chỉ chịu khó, miệng cũng phải ngọt một chút. Ba đứa con
của cha mẹ chồng con không ở cạnh, con chăm chỉ khéo léo thì nhất định
bọn họ sẽ thích con”.
Điền Mật Nhi gật đầu, kiếp trước mẹ cũng
nói những lời này nhưng sau đó cô đã quên tất cả không còn nhớ gì. Bây
giờ nghe lại, mặc dù thô nhưng đều rất có đạo lý.
Nhà của Triệu
gia có ba phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp, Triệu Phương Nghị
thì ở đơn vị, Phương Di đã chuyển học bạ của Điền Mật Nhi lên thành phố
rồi bà lại nghĩ sau này dù đã kết hôn nhưng Triệu Phương Nghị cũng không thường xuyên ở nhà, bà không yên lòng cho Điền Mật Nhi ở ngoài liền bàn bạc xem cô ở nhà cùng cha mẹ được không. Thật ra thì bà cũng sợ Điền
Mật Nhi là con dâu mới cưới, chồng lại thường xuyên không ở nhà, thành
phố phồn hoa sẽ dễ phạm sai lầm.
Điền Mật Nhi cũng không có ý
kiến gì, bà ấy lo lắng cũng không phải không có cơ sở, kiếp trước cô
cũng chuyển ra ngoài sống (chủ yếu là vì bà Phương Di không thích cô),
mặc dù biết mình sẽ không tái phạm sai lầm trước kia nhưng thay đổi một
chút cũng không sao cả. Cô muốn tập trung vào việc học, Triệu gia cũng
có người giúp việc cũng đỡ cô phải bận tâm nhiều.
Thấy cô đồng ý
rất sảng khoái thì Triệu Quốc Đông và Phương Di rất hài lòng, bây giờ có rất ít người trẻ tuổi đồng ý ở cùng cha mẹ sau khi kết hôn vì không có
tự do, thật ra đều vì không hiếu thuận mà thôi. Bây giờ ông bà tuổi cũng lớn rồi, mỗi lần về nhà đều trống trải cũng cảm thấy buồn, hâm mộ người ta có con cháu ở quanh.
Điền Mật Nhi là người của hai thế giới,
nghĩ đến kiếp trước mình sống cô đơn, nghe người già càu nhàu cũng cảm
thấy thân, thỉnh thoảng bắt bẻ hay giáo huấn đôi câu cũng cười nghe. Cô
như vậy làm bà Phương Di cảm thấy rất thích, thân thiết với cô hơn cả
con gái ruột, ngay cả Phương Hà tính khí tốt cũng không thích nghe bà
nói chuyện, sợ phiền. Nhưng mà Điền Mật Nhi híp mắt cười nói với bà, làm cho tâm tình bà luôn thoải mái.
“Nhìn xem, con dâu tôi chọn không tệ phải không?”. Phương Di tranh công với chồng.
Triệu Quốc Đông gật đầu: “Mấy ngày nay xem ra rất hiếu thuận, còn bản chất như thế nào thì phải quan sát thêm đã”.
Phương Di liếc mắt nhìn ông, được tiện nghi còn ra vẻ: “Hừ, ông nhìn lại Lý Như ông chọn xem, tính lẳng lơ!”.
Triệu Quốc Đông cảm thấy không thể xem báo nữa được rồi, phụ nữ lôi chuyện
thật lợi hại: “Bà xuống bếp giúp tiểu Điền một tay, đừng có ngồi đây nói nhiều”.
“Con dâu của tôi làm việc nhanh nhẹn lắm, không thấy cả
dì giúp việc cũng bị đuổi ra ngoài rồi sao, nói là làm bàn cơm cá từ
những con cá ông mang về! Hừ, nếu như con trai mà cưới Lý Như