
ợt trả lời trước, “Còn có
ai, đương nhiên là cô gái mỗi lần cậu chàng về nước phải đi nhìn suốt mấy năm
nay.”
Doãn Lạc Hàn nhướn mi quay đầu nhìn Kim Chính Vũ, chuyện Kim Chính Vũ trong
lòng vẫn vướng bận một cô gái, hắn cũng biết ít nhiều, chẳng qua mỗi lần về nước
Chính Vũ đều thần thần bí bí, hắn và Quý Dương ép hỏi nhiều lần, Chính Vũ luôn
nói năng thận trọng. Cho tới bây giờ bọn họ ngay cả chuyện người ta tên gọi là
gì, bộ dạng thế nào, ở nơi nào, mấy tư liệu cơ bản đó cũng mù tịt không biết gì
cả.
Ba người đang nói chuyện, thân thể Kim Chính Vũ đột nhiên cứng đờ, di động
hắn vẫn nắm trong tay đột nhiên chấn động vài lần, lập tức mở tin nhắn ra đọc
cẩn thận, một lát sau, khép lại di động, hắn thư thái ngây ngô nở nụ cười.
“Xem ra là tin nhắn của cô gái kia.” Quý Dương quay đầu cùng Doãn Lạc Hàn
nhìn nhau cười.
“Chính Vũ, cậu thật là không suy nghĩ, vẫn cất giấu cô gái kia không cho các
anh thấy. Bao giờ có rảnh cũng giới thiệu mọi người, ngừơi ta rốt cục trông như
thế nào, có thể làm “anh chàng đẹp trai” của chúng ta mê mẩn suốt năm năm, thật
đúng là không đơn giản đâu.”
“Đương nhiên là không thành vấn đề. Nói đi, khi nào thì?” Tâm tình bây giờ
của Kim Chính Vũ phải nói như có ánh thái dương chiếu rọi, tin chắc người khác
nói cái gì hắn cũng không cần phải nghĩ ngợi mà đồng ý ngay tức khắc.
“Nếu không, mấy ngày nữa là party của Lạc và Chỉ Giao, cậu mang cô ấy lại
đây, thế nào?” Quý Dương nháy mắt nhìn Doãn Lạc Hàn, đối phương vô tình nhún
nhún vai.
“Tùy thời hoan nghênh.”
Hắn cũng rất hiếu kì cô gái có thể làm Kim Chính Vũ thích nhiều năm như vậy
là thần thánh phương nào.
~~~~~~~****~~~~~~
Buổi chiều Tiểu Nhu lấy thuốc lại đây, Mân Huyên không uống, nàng biết nếu
uống thuốc này sẽ làm người ta buồn ngủ, nhưng nàng lại không muốn uống thuốc
sớm như ngày hôm qua, sau đó hơn mười giờ đã tỉnh lại. Nhìn thấy Doãn Lạc Hàn
kia, hiện tại nàng đã không còn cảm giác sợ hãi, chính là nàng không muốn nhìn
thấy hắn, nàng chán ghét hắn.
Nàng định lúc trời chạng vạng thì uống, như vậy tác dụng của thuốc sẽ thúc
đẩy nàng ngủ thẳng đến hừng đông. Kết quả, thực sự là như thế, nàng vừa cảm giác
tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, nàng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, làm một cái
hít sâu.
Tránh cánh tay bị thương mà quay đầu lại, hoảng sợ, Doãn Lạc Hàn lại ngủ bên
cạnh nàng, hơn nữa không biết hắn tỉnh lại từ khi nào, lúc này đang dùng vẻ mặt
thần bí khó lường nhìn vào nàng.
Người này sao lại như thế, không phải còn nói nàng không có tư cách ngủ cùng
hắn sao? Bây giờ còn liên tiếp nuốt lời, mỗi đêm đều chạy lên giường nàng, nàng
nhớ rõ tối hôm qua đã khóa trái cửa, da mặt hắn cũng thật là dày. Nàng trừng mắt
nhìn, tức giận lại xoay người sang chỗ khác.
Phía sang vang lên tiếng hắn rời giường, tiếng bước chân dần dần tiến đến cửa
phòng ngủ, tiếp sau đó đột nhiên lại vòng trở về, tiếng nói của hắn trầm thấp mà
bá đạo, “Nghe nói hôm nay em muốn đi học, tôi không cho phép, mấy ngày em nghỉ
ngơi ở biệt thự, tôi đã giúp em xin nghỉ hai ngày cuối tuần.”
Hắn cũng biết hôm nay nàng muốn đi học? Là Tiểu Nhu nói cho hắn đi. Mân Huyên
vẫn không nhúc nhích tiếp tục nằm, khẽ nâng cằm, hiện tại trừ phi cần kíp, nếu
không nàng cũng lười nói thêm một lời với hắn.
Nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, nàng lẳng lặng nằm một lúc,
ngồi dậy, nhìn băng vải trên cánh tay. Tiểu Nhu nói cánh tay bị nứt một vết nhỏ,
hôm trước vừa tỉnh lại còn có chút đau, trải qua hai ngày điều dưỡng, hiện tại
hết đau hoàn toàn.
Còn có rất nhiều chuyện đang chờ nàng đi làm, thí dụ như công việc ở tạp chí,
sáng ngày kia, nàng phải đi làm đúng giờ, mà phía trường học nàng cũng muốn xin
phép trước.
~~~~~****~~~~~~
(*) Người pha chế rượu
Tối hôm qua luôn lo lắng mãi, nhắn tin cho Kim Chính Vũ nói mấy ngày nay được
bạn học mời đi xuống nông thôn chơi, lúc đó đi quá vội vàng, chưa kịp nói với
hắn một tiếng, mấy hôm nữa mới trở về thành phố. Kim Chính Vũ nhắn tin lại rất
nhanh, bảo nàng mang đặc sản về cho hắn. Biết hắn lại nói giỡn, cũng sẽ không để
trong lòng.
Doãn Lạc Hàn không cho phép nàng ra khỏi biệt thự, nên cả ngày nàng đi dạo
quanh biệt thự, hít thở không khí, Tiểu Nhu luôn đi sát phía sau nàng, bưng trà
rót nước cho nàng. Nàng thật sự không quen có người hầu hạ mình như đại tiểu thư
vậy, quyết định hôm nay phải cùng nói một chút với Doãn Lạc Hàn nàng không cần y
tá chăm sóc, lại càng không muốn nợ nhân tình của người khác.
Đi mệt, nàng trở lại phòng, ngồi trên ban công phơi nắng, nhàm chán thì xem
tạp chí, lúc này Tiểu Nhu chạy tới, đưa cho nàng một ly nước trái cây.
Mân Huyên nhìn cánh tay bị quấn một tầng băng vải dày cộm, chép chép miệng,
“Tiểu Nhu, cánh tay của tôi khi nào thì mới có thể tháo băng vải?”
Tiểu Nhu mỉm cười cầm lấy báo chí, rồi ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, “Mân
Huyên, đừng nóng nảy, có thể còn phải chờ mấy ngày nữa đi.”
Sao mà không vội cho được, Mân Huyên buông tờ tạp chí trong tay, ăn ngay nói
thật, “Ôi, Tiểu Nhu, có thể ngày kia tôi phải đi làm rồi, mà