XtGem Forum catalog
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211191

Bình chọn: 7.5.00/10/1119 lượt.

tôi không muốn lấy

bộ dạng chật vật như thế này bắt đầu ngày đầu tiên làm việc, cô có hiểu

không?”

Tiểu Nhu xin lỗi cười cười, gãi gãi đầu, “Thì ra là như vậy, không có gì, tôi

giúp cô giải quyết, ngày mai tôi sẽ giúp cô tháo bớt một tầng băng vải dày bên

ngoài, làm cho cánh tay của cô có thể mặc vào áo khoác, sẽ không dễ dàng bị phát

hiện.”

Đề nghị này làm nàng trước mắt sáng ngời, chần chờ hỏi một tiếng, “Như vậy có

thể chứ?”

Tiểu Nhu dùng sức gật đầu, vỗ ngực cam đoan, “Đương nhiên, cứ để cho tôi lo,

chỉ cần đến lúc đó cánh tay cô không làm động tác quá mạnh, không có vấn

đề.”

Khúc mắc rốt cục cũng được giải quyết, nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Ừm,

Tiểu Nhu, cám ơn cô.”

Tiểu Nhu lắc đầu, đột nhiên đưa ra một đề nghị, “Đúng rồi, Mân Huyên, cô có

muốn tắm rửa hay không? Tôi giúp cô nhé!”

Vài ngày không tắm rửa, toàn thân cảm giác thực không thoải mái, nàng đã sớm

muốn tắm rửa một cái, do cánh tay bị thương vẫn là trở ngại, nàng lại ngượng

ngùng phải làm phiền đến Tiểu Nhu, hiện tại Tiểu Nhu chủ động đề suất, nàng do

dự một chút, nặng nề mà gật gật đầu.

Tiểu Nhu nhanh tay tìm một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ mang đến cho nàng,

cũng pha nước ấm sẵn sàng.

Lúc nàng cởi quần áo, nàng có chút thẹn thùng, ngược lại, Tiểu Nhu có vẻ tự

nhiên vô tư, nghĩ lại Tiểu Nhu là y tá chăm sóc, đối với tình huống giúp đỡ bệnh

nhân tắm rửa, chuyện thấy người bệnh không mặc quần áo đã sớm là “kiến quái bất

quái” (*). Nghĩ đến đây, nàng cũng không còn cảm giác thẹn thùng nữa.

(*) Kiến quái bất quái: “Quái” của “quái dị; quái lạ; quái gở; quái

đản”, “Kiến” là “trông thấy”, “Bất” là “không” (tương tự như “not” của tiếng

Anh). (Dựa theo QuickTranslator) Cả thành ngữ có thể tạm hiểu là : “Trông thấy

quái (với người thường) nhưng không cảm thấy quái (với bản thân)”.

Tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo vào, thỉnh thoảng Tiểu Nhu cứ lấy một loại ánh

mắt hâm mộ nhìn vào ngực nàng, nàng bị nhìn có chút khó hiểu, cúi đầu vừa thấy,

không biết từ khi nào mà trên ngực mình lại có thêm một chiếc vòng cổ.

Mặt dây chuyền hình hoa hồng, đóa hoa trông rất tinh xảo sống động được đính

thêm kim cương nhỏ, màu tím nhạt tôn lên da thịt trắng nõn như tuyết, tản mát ra

ánh sáng xa hoa.

Hai mắt Tiểu Nhu như phát sáng, “Mân Huyên, vòng cổ trên cổ cô rất đẹp, cánh

hoa hồng màu tím nhạt hiếm thấy, mặt cắt tinh tế như thế này vừa nhìn đã biết là

được đặt làm mới có.”

Mân Huyên đứng trước gương nhìn chiếc vòng cổ, nghĩ ngay đến Doãn Lạc Hàn,

đây là hắn đưa sao? Vì cái gì? Không phải hắn luôn chán ghét nàng, thích tra tấn

nàng sao? Sao có thể tốt bụng đến mức tặng cho nàng một chiếc vòng cổ kim cương

sang quý?

Không đáng một đồng, đúng vậy, nàng trong mắt hắn chỉ không đáng một đồng,

cho nên căn bản không xứng với loại vòng cổ xa xỉ này, nàng cười lạnh vươn tay

định kéo xuống, lại bị tiếng hét kinh hãi của Tiểu Nhu kéo lại.

“Mân Huyên, cô làm gì vậy, vòng cổ này tuy rằng rất nhỏ, nhưng mà nút cài

phía sau của nó rất bền chắc, cô không thể dễ dàng kéo xuống được, nói không

chừng lại làm cổ cô bị thương.”

Ngẫm lại cũng đúng, không nên lại bị thương vì loại người kia, nàng buông

thõng tay, chờ về sau tay trái của mình tốt hơn, nang sẽ tháo xuống trả lại cho

hắn.

Màn đêm bắt đầu buông xuống, ăn xong bữa tối Tiểu Nhu mang tới, nàng uống

thuốc, nằm ở trên giường, nàng phải đợi Doãn Lạc Hàn trở về.

Dùng ý chí chống đỡ chính mình không được ngủ, nàng thực hối hận buổi chiều

mình không uống thuốc, hiện tại thuốc đã bắt đầu có tác dụng, mí mắt của nàng

càng ngày càng nặng trĩu, nhìn đồng hồ đằng trước, hiện tại hẳn Tiểu Nhu còn

chưa đi.

“Mân Huyên, Doãn tiên sinh đã trở lại, tôi đi đây, tạm biệt.”

Hôm nay hắn trở về sớm quá, nàng kinh ngạc một chút, vẫy vẫy tay với Tiểu

Nhu, “Ừ, tạm biệt!”

Tiểu Nhu giúp nàng tắt đèn, phòng ngủ trở nên âm u, nàng đem thân thể tựa vào

mép giường, mãi đến khi không thể lùi lại, nàng mới thở ra một hơi, có loại trực

giác nói nàng đêm nay tên kia còn có thể đến đây ngủ.

Chờ đợi là dài dòng, nhất là trong bóng đêm chờ đợi một người hận thấu xương,

cảm giác này thật khó chịu.

Nàng biết mỗi ngày hắn trở về còn phải đi xử lý một số công việc ban ngày làm

chưa xong, nói vậy hiện tại hắn ở thư phòng.

Mí mắt rốt cuộc không thể chịu thêm nữa, nàng nói với chính mình chỉ cần ngủ

một chút, lát sau sẽ tỉnh lại.

~~~~~***~~~~~

Xoay người nghiêng sang một bên, đùi phải đột nhiên đụng vào một thân thể ấm

áp, nàng bỗng dưng mở to mắt, mái tóc màu nâu hỗn độn trên khuôn mặt tuấn mỹ,

trải qua một đêm mà cằm lún phún râu, toát ra một loại khí chất của đàn ông

thành thục, trưởng thành.

Hắn khi ngủ, trên mặt thiếu hẳn vẻ góc cạnh và mạnh mẽ, nhiều hơn hơi thở nhu

hòa, thật sự là một người đàn ông đẹp – trai.

Nàng liều mạng lắc đầu, cực lực dời đi tầm mắt, không được, không được, hắn

là Doãn Lạc Hàn, cái kẻ đã vô tình đá nàng xuống giường, lấy tra tấn nàng làm

vui, sao nàng có thể cảm thấy người như thế tốt đẹp cơ chứ?

Bị nàng làm động, hắn vô ý thức hít một hơi thật sâu, nháy mắt tỉnh