Teya Salat
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211173

Bình chọn: 10.00/10/1117 lượt.

Chỉ Dao muốn đến căn hộ thuê tạm thời kia đón nàng, toàn

thân nhất thời sợ tới mức toát ra mồ hôi lạnh, nàng ấn vào phím trả lời tin

nhắn, muốn từ chối Chỉ Dao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy không tốt cho lắm.

Ngày đó khi thuê phòng nàng đã giao tiền thuê hơn một tuần gì đó, hiện tại phòng

ở hẳn là chưa bị người chủ cho thuê đòi về.

Được rồi, nàng quyết định trước sáu giờ chạy trở về căn phòng kia chờ Chỉ Dao

tới đón nàng, dù sao ăn một chút cơm cũng không mất tới một giờ, bình thường

buổi tối Doãn Lạc Hàn đều trở về vào khoảng tám giờ, sẽ không bắt được việc nàng

không ở đó.

Nàng tâm tình nặng nề mà buông xuống di động, cho tới bây giờ nàng vẫn cảm

thấy thẹn với Chỉ Dao như cũ. Nếu như có một ngày chuyện này bị Chỉ Dao biết

đến, cô ấy đánh nàng, mắng nàng, thậm chí giết nàng, nàng cũng sẽ không có một

câu oán hận.

Một lần nữa tiến vào ổ chăn, dù sao hôm nay không có việc gì, vẫn nên ngủ

tiếp một giấc, gần đây bởi vì bị thương, nàng bắt đầu được hưởng thụ cảm giác

ngủ đủ giấc lâu lắm mới có, có lẽ sau vài ngày đi làm, nàng sẽ không còn được

sung sướng như vậy.

Di động lại vang lên một lần nữa, bắt đúng lúc nàng đang mơ mơ màng màng, nói

thầm sờ soạng tìm di động, trên màn hình là một dãy số xa lạ, nàng hơi ngờ vực

tiếp nghe.

Đối phương vừa mở miệng đã là một câu tiếng phổ thông tiêu chuẩn, “Xin hỏi là

tiểu thư Lăng Mân Huyên sao?”

“Đúng rồi, tôi đây, xin hỏi cô là….” Thanh âm này nghe ra đúng là có chút

quen tai.

“Tôi là Phan Nhạn Ngọc, quản lý phòng nhân sự tạp chí thời trang Thuần Mỹ,

hiện tại tôi chính thức thông báo với cô đúng chín giờ sáng ngày kia đến phòng

nhân sự chúng tôi báo danh.”

Thì ra là thông báo nàng ngày kia đi báo danh, nàng vội vàng trả lời, “Được,

tôi đã biết, cám ơn Miss Phan.”

Nàng nhớ rõ ngày đó thi viết Phan Nhạn Ngọc còn đến gặp mặt chúc mừng thành

tích của nàng.

Nghe Mân Huyên có thể kêu tên mình chính xác, Phan Nhạn Ngọc hiển nhiên thực

vui vẻ, giọng nói công thức hóa hàm chứa tiếng cười khó gặp, “Hy vọng về sau có

thể hợp tác vui vẻ với cô.”

Mân Huyên ngắt điện thoại xong, rốt cục không ngủ được, cảm thấy hăng hái gấp

trăm lần, thân thể của nàng nàng rõ ràng nhất, không phải nói rằng chỉ có một

vết nứt nhỏ sao, giật giật cánh tay, hẳn là không có việc gì.

Nàng xuống giường, vào toilet dùng một cánh tay khó khăn bắt đầu rửa mặt chải

đầu, nàng định sau khi Tiểu Nhu đến liền cùng chính mình đi bệnh viện cởi bỏ

băng vải, nhìn xem miệng vết thương đã khỏi hẳn hay chưa.

Một giờ sau, nàng ngồi trong phòng, mãi mà vẫn không thấy thân ảnh Tiểu Nhu

đâu, hay là tên Doãn Lạc Hàn kia nghe xong nàng nói, hôm nay liền trực tiếp gọi

điện thoại bảo Tiểu Nhu đừng đến.

Đáng giận! Vô nhân tính! Bại hoại máu lạnh! Nàng một bên la hét một bên thu

thập ba lô, ném điện thoại vào bên trong, vừa cẩn thận đếm số tiền có trong ví,

tính toán qua loa một chút, hẳn là đủ trả tiền phí chữa bệnh trong bệnh

viện.

Haiz, không có tiền lương ở cửa hàng bánh ngọt, hiện tại chỉ có thể đem tất

cả hy vọng đặt vào phần công tác kia ở tạp chí. Nghe nói tiền lương cùng đãi

ngộ ở đó rất được, nàng quyết định sau khi đi vào phải toàn tâm toàn ý tạo ra

biểu hiện xuất sắc nhất.

Ba lô khoác lên vai, đang chuẩn bị ra khỏi phòng, thân ảnh Tiểu Nhu bất ngờ

xuất hiện ở cửa, cô nàng đang lau mồ hôi trên mặt, nhìn ra là chạy vội một đường

tới được.

“Thực xin lỗi…. Thực xin lỗi…. Mân Huyên…. Hôm nay tôi ra ngoài xe lại bị

hỏng, chỉ có thể đi nhờ xe tới đây, kết quả trên đường gặp tắc đường, tôi đến

muộn quá…. thật ngại quá…..”

“Đừng lo, Tiểu Nhu, nhìn vừa rồi cô chạy vội vã, cô cứ ngồi xuống nghỉ ngơi

một lúc đã.” Mân Huyên cười lôi kéo Tiểu Nhu ngồi xuống sô pha.

Ai ngờ Tiểu Nhu mông vừa chạm xuống sô pha, lại đứng bật lên, “Mân Huyên, cô

muốn ra ngoài à? Cô muốn mua cái gì thế? Tôi đi mua giúp cô nhé.”

“Không cần đâu. Không phải tôi muốn mua cái gì cả. Tuy rằng cô đề nghị giúp

tôi cởi xuống một ít băng vải cũng được, nhưng mà bây giờ tôi muốn đi bệnh viện

nhờ bác sỹ nhìn xem băng vải trên cánh tay có thể tháo bỏ đi hay không?”

Tiểu Nhu thở nhanh, “Hiện tại bỏ đi hết? Như vậy chỉ sợ không ổn đâu. Tôi nhớ

rõ mấy ngày hôm trước bác sỹ đã nói cánh tay cô còn cần…”

“Cô xem tôi không sao rồi, thầy thuốc sẽ rất ngạc nhiên.” Mân Huyên dùng lực

giật giật cánh tay trái, lại lắc lắc trái phải, kéo tay Tiểu Nhu, “Được rồi,

hiện tại cô đi cùng tôi tới phòng khám.”

“Phòng khám? Không phải nói bệnh viện sao?” Bước chân Tiểu Nhu ngừng lại.

“Phòng khám cũng giống nhau mà, y thuật của bác sỹ cũng không khác nhau

nhiều.” Mân Huyên không muốn Tiểu Nhu nói ra thêm nhiều nghi vấn nữa, vội vàng

lôi kéo tay cô nàng chạy xuống lầu. Thật ra là nàng sợ hãi bác sỹ trong bệnh

viện nói mấy thứ linh tinh như băng vải trên cánh tay nàng không thể tháo bỏ,

cho nên mới nhất thời nghĩ đến tìm phòng khám.

Hiện tại đang vào đúng giờ đi làm, hai người không dám bắt xe bus, đành phải

đi bộ lên phía trước, nhìn thấy một phòng khám ở quảng trường khu phố trung tâm

có mặt tiền sáng sủa, Mân