
à,
theo cầu thang dành cho người hầu đi lên tầng hai.
Nàng đóng cửa phòng ngủ, tựa vào cánh cửa bình tâm lại tâm tình phức tạp. Cô
nhi viện cùng Chỉ Dao, hai chỉ có thể chọn một, nhưng lựa chọn quá khó khăn,
nàng không thể quyết định ngay lúc này.
Ngồi trên chiếc ghế dựa trước bàn học, cúi người kéo ngăn kéo ra, một chiếc
diều hình cá cảnh rực rỡ hiện ra trước mắt. Thiếu Đằng nói buổi tối sẽ gọi điện
cho nàng, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy đâu, xem ra chuyện của hắn với nàng
đã bị ba ba hắn biết.
Nàng tùy tay ấn nguồn máy tính, đứng dậy mở tủ lấy quần áo ngủ đi vào phòng
tắm. Mở vòi hoa sen, làn nước lạnh lẽo chảy xuống mặt làm nàng thoáng giật mình,
ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, nàng thật muốn khóc rống lên
một hồi.
Nếu chọn tình bạn, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy đứa nhỏ không có nhà để
về, mà nếu chọn cô nhi viện, nàng lại cảm thấy mình là người phản bội Chỉ
Dao.
Mười mấy năm Chu viện trưởng tốt bụng nuôi dưỡng nàng, trong mười một năm ấy,
nàng chân chính hưởng sự ấm áp của nơi đó, cũng là nhà trong lòng nàng. Hiện tại
bọn nhỏ khác gì chính mình năm đó, nàng thật không đành lòng nhìn thấy chúng
đáng thương, không có chỗ để đi.
Chỉ Dao là người bạn tốt nhất đời nàng, nàng không muốn làm chuyện có lỗi với
bạn mình, nàng thật sự không muốn…
Nên làm thế nào? Rốt cuộc nên làm thế nào? Mâu thuẫn, dãy dụa như dây gai
quấn chặt tinh thần cùng thể xác, nàng cúi mình, tiếp tục mặc dòng nước lạnh
chảy xuống, hốc mắt chảy xuống thứ chất lỏng ấm áp hòa trộn cùng làn nước lạnh
thấu xương, lướt qua cằm, từng giọt từng giọt chảy xuống nền…
Lát sau, nàng hấp hấp mũi, mang đôi mắt sưng đỏ ra khỏi phòng tắm. Ngồi trước
máy tính, bật bài hát tiếng anh “My love will get you home” trong di động, âm
nhạc uyển chuyển cất lên:
“If you wander off too far
My love will get you home
If you follow the wrong star
My love will get you home
If you ever find yourself
Lost and all alone
Get back on you feet anh think of me
My love will get you home…”
(Nếu anh đang ở một nơi xa, tình yêu của em sẽ mang anh về
nhàNếu anh đi theo một vì sao lạc lỗi, tình yêu của em sẽ mang em về
nhàNếu anh cảm thấy lạc lối cùng cô đơnHãy dừng chân và nghĩ về em, tình yêu của em sẽ mang anh về
nhà…)Mấy năm vất vả làm thêm kiếm tiền học phí cùng sinh hoạt, gặp đủ loại coi
thường cùng khó khăn, nhưng cũng tôi luyện cho nàng tính cách cứng cỏi mà không
dễ dàng khuất phục, mỗi lần gặp khó, bài hát này có thể làm nàng tăng thêm dũng
khí, nghe nó dần thành một thói quen không thể dứt bỏ.
Nhưng lúc này đây không giống với, hiện tại căn bản không còn đường đi, chỉ
có thể lựa chọn bảo vệ những đứa nhỏ đáng thương.
Đột nhiên làm ra quyết định như thế, nước mắt của nàng mới thật rơi xuống
không ngừng.
Thật sự phải bán đứng thân thể của chính mình, bán đứng cảm tình cùng Chỉ Dao
bao năm qua sao? Nàng thật sự có thể chứ?
Một cơn gió lạnh chui vào theo đường cửa sổ, nàng bất giác rùng mình vì chỉ
mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, nàng mạnh mẽ
đứng lên chui vào nhà tắm.
“Hắt xì… Hắt xì…”
Đi vào đại sảnh rộng mở sáng ngời, Mân Huyên dùng khăn tay che miệng mũi,
liên tiếp đánh hắt xì. Cô gái tiếp tân hình như nhận ra nàng, chỉ liếc nhìn nàng
một cái liền tiếp tục cúi đầu.
Không bị ai ngăn trở, nàng bước vào thang máy trống trải, đầu óc choáng váng
nặng nề, hai chân như nhũn ra, bước trên đường như dẫm trên bông mềm mại, thân
thể vô cùng khó chịu, đôi mắt không ngừng chảy nước mắt lại toát lên một tia
thông minh.
Tối hôm qua nàng tắm liên tục hơn một giờ, mãi đến khi cảm thấy toàn thân
đông lạnh cứng ngắc vô cùng mới vừa lòng đi ra. Nằm trên giường, quả nhiên như
dự đoán, ban đêm bắt đầu lên cơn sốt, sáng sớm hôm nay rời giường đo nhiệt độ,
tới tận ba mươi chín độ rưỡi.
“Là Lăng tiểu thư sao?” Nàng ra khỏi thang máy, đang cúi đầu chùi nước mũi,
lại có một tiếng nói mềm nhẹ chui vào tai.
Nàng tùy tay ném khăn tay vào thùng rác, một nữ thư kí đứng phía sau, mặc váy
áo, khuôn mặt thanh tú đeo kính đen, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mái tóc dài
đen nhánh được búi đơn giản ra sau, nở nụ cười khác hẳn với nụ cười tiêu chuẩn
vì công việc của Từ Bang, tất nhiên làm nàng có ấn tượng tốt.
“Đúng vậy, tôi là Lăng Mân Huyên.” Nàng vừa mới nói một câu, cảm giác thấy
mũi lại khó chịu, vội vàng lấy khăn giấy, quay người đi hắt xì vài cái. Nàng
quay lại, cười xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi bị cảm mạo.”
“Không sao, Lăng tiểu thư, tổng tài bảo tôi chờ cô ở chỗ này.” Cô gái vẻ mặt
thành thật nói, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, “Nếu cô muộn thêm năm phút nữa,
tổng tài sẽ đi tham dự một buổi bàn bạc chuyện kinh doanh.”
“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô.” Mân Huyên lễ phép gật gật đầu, nở một nụ
cười thân thiết với người trước mặt, nhanh chóng hướng văn phòng tổng tài đi
tới.
Đứng lại trước cửa văn phòng, nàng hít sâu một hơi, đang ngẩng đầu chuẩn bị
gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện. Nàng do dự một chút, tay
cứng lại trong không trung.
“Tà