
rượt xuống.
“Nghe nói là –” Càng thêm thần bí, “Tớ nghe người ta nói, Trần Kì và
đại ca trường M đang ấy ấy đấy! Mấy ngày hôm trước có người còn thấy họ
nữa cơ! Có thật không nhỉ?”
“Tớ cũng không rõ lắm.” Chuyện này tôi không muốn hỏi Trần Kì, tuy
rằng tôi rất thích buôn, nhưng mà phải xem sắc mặt người ta. Trần Kì
không phải người thích chia sẻ chuyện riêng của mình cho người khác.
“Sao mà cậu không biết? Giả vờ.” Trương Lệ Lệ giận dỗi nghĩ là tôi
không nói cho nó biết, “Không phải cậu thân với Trần Kì à? Trần Kì chỉ
gần mỗi cậu ở lớp học.”
“Tớ thật sự không rõ mà,” Ở sự ép sát của nó, tôi lại nghiêng 21 độ cảnh giác.
Trương Lệ Lệ không hờn giận bĩu môi, “Chậc, đừng giả vờ nữa đê, nói tớ biết đi. Loại chuyện này sao giấu lâu được.”
“Ê! Cậu nói đủ chưa?” Lý Phái Nhã bị làm tiêu cơn buồn ngủ, buồn bực lườm nó, “Trần Kì thì sao? Cậu đừng làm khó A Tinh nữa.”
Trương Lệ Lệ chu miệng, về lại chỗ. “Tớ tò mò thôi mà, Trần Kì rõ ràng yêu anh học lớp 12 ở trường, sao lại đi với người khác……”
“Yêu đương cái gì? Phan Vân còn chưa theo đuổi Trần Kì nhá! Trần Kì kết giao với người khác là lẽ thường mà.”
“Làm ơn đi!” Trương Lệ Lệ lấy dáng vẻ vô lực nhìn Lý Phái Nhã, “Đó là tin cũ xì rồi? Hiện tại là Trình Định Doãn! Trình Định Doãn và Trần Kì
đang yêu nhau!”
Trình Định Doãn và Trần Kì! Trái tim tôi đập mạnh: “Không thể nào chứ!”
“Hử,” Trương Lệ Lệ rốt cục tóm được cơ hội , “Sao? Các ấy không biết
hả? Vài tuần trước! Rất nhiều người nhìn thấy bọn họ hẹn hò, nhiều lần
rồi! Ngày hôm qua còn có người thấy bọn họ. Phan Vân vì cái này mà cãi
nhau với Trình Định Doãn đấy!”
“Không thể nào? Là thật sao?” Lý Phái Nhã vì mình lạc loài mà kinh hãi.
Tôi không nói, trong lòng loạn như tơ. Hai bà tám bên cạnh khí thế ngất trời, nhưng mà tôi đều nghe không lọt.
Đột nhiên sau lưng truyền đến một trận xôn xao, khiến cho hai người
Lý Phái Nhã, Trương Lệ Lệ quay đầu xem, sau đó há hốc miệng ra.
Tôi vô thức quay đầu, trái tim nháy mắt bị nhéo, đóng lại — Trần Kì và Trình Định Doãn.
Thân ảnh hai con người đó sáng rực lên, xinh đẹp làm cho người ta lóe mắt, thoáng như giấc mơ của thiếu nữ.
“Bọn họ…… đẹp đôi quá.” Tôi lẩm bẩm.
Đang lúc mọi người ngơ ra xôn xao bàn luận, Trần Kì vẻ mặt tự tại,
thoải mái mà chào hỏi mọi người, mỉm cười ngoắc tôi. Trình Định Doãn
cũng tự nhiên rộng rãi đi đến nói đùa với các bạn.
Tôi đứng xa xa, phản ứng đã có chút đần độn. Lý Phái Nhã vịn vai tôi, hưng phấn mà nói gì đó, nhưng giọng lại không lọt tai tôi.
Sau đó, chúng ta lên xe, xe chạy ra vùng ngoại thành. Vị trí của tôi
sát cửa sổ, Trình Định Doãn và Trần Kì ngồi không xa phía trước, bên
cạnh vẫn đang có rất nhiều người vây quanh. Sau đó, Lý Phái Nhã tựa hồ
hỏi qua tôi có say xe không, tôi không đáp lời, nó lấy ít dầu xoa cho
tôi.
Sau khi ra khỏi thành phố, vùng quê xanh biếc trước mắt làm tôi tỉnh
ra một chút. Tôi hít sâu không khí trong lành, lại thở ra thật mạnh, làm cho sắc mặt mình sinh động lên.
Sau đó, lấy đồ ăn vặt ra chia cho bạn gần đó, lớn tiếng nói chuyện phiếm với Lý Phái Nhã, nở nụ cười.
Đến đây là chấm dứt rồi, đã thầm mến anh một khoảng thời gian, đây có lẽ chính là kết quả tất nhiên của thầm mến. Nó không mời mà đến, cũng
sẽ tự đi thôi? Không sao, tôi tự điều chỉnh được. Dù sao chỉ là mức
thích thôi mà, chờ khi tôi gặp được người làm tôi rung động, chờ khi tôi trải nghiệm thế giới này nhiều hơn, chờ thời gian mai táng chút ký ức,
tâm tình này sẽ nhạt đi thôi.
Tình yêu vẫn là chuyện đẹp mà bí ẩn nhất, đang ở phương xa đợi tôi. Cho nên, không sao cả.
Không lâu, ô tô dừng lại, chúng tôi xuống xe, ý chí chiến đấu ngẩng
cao kêu to muốn chinh phục hai tòa núi kia, bắt đầu xuất phát dọc theo
đập nước.
Đường núi này mới khai phá chưa lâu, đá sỏi bén sắc làm lòng bàn chân đau nhức. Hai bên là cây mận thưa thớt, mặt trời nhô lên cao, nóng đến
đỉnh.
Đi được một đoạn đường, chỉ cảm thấy vừa mệt lại nóng. Nhìn người bên cạnh vẫn đang cười cười, tôi cho dù kiệt lực vẫn hứng phấn, cũng cười
nổi. Bất giác càng đi càng chậm, dần dần rơi xuống tít cùng.
Lý Phái Nhã vui vẻ chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng chạy đến hái hoa
dại. Trương Lệ Lệ và mấy nữ sinh khác cũng đi dạo như tôi, vừa nói vừa
cười.
“…… A Tinh, cậu nói có đúng không?” Trương Lệ Lệ nghiêng đầu cười hỏi tôi.
Giật nhẹ miệng, tôi miễn cưỡng đáp lại một chút. Cảm thấy mệt quá, càng ngày càng vô lực khống chế cảm xúc của mình.
Ánh mặt trời quá nóng, tiếng bốn phía lại quá huyên náo. Hận không
thể đến một nơi không người, để tôi có thể chải lại tâm tư rối loạn của
mình một chút.
Trương Lệ Lệ không nhịn được nói với tôi, mỗi người đều vui vẻ nói
với tôi “A Tinh cậu nói xem có đúng không?”, ”A Tinh cậu nói đi?”, “A
Tinh cậu sao thế?”……
“A Tinh……”
“Các cậu có biết phiền không hả!” Rốt cục tôi nhịn không được thốt ra,
Nhìn thấy nụ cười đông lại cuảng chúng, hối hận cũng chiếm cứ trái
tim tôi. Tôi cắn cắn môi, xin lỗi ra bờ môi, nhất thời nói không nên
lời. Bởi vì áy náy này, cho nên trong lòng lại buồn một trận.
“A Tinh, sao cậu lớn tiếng thế?