XtGem Forum catalog
Bờ Sông Xanh Tươi

Bờ Sông Xanh Tươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322201

Bình chọn: 8.00/10/220 lượt.

” nữ sinh bên cạnh ngập ngừng nói.

Tôi ngẩng đầu vừa nhìn bốn phía, không khí có chút ngưng trệ, tại nơi vắng vẻ này tôi rống lên có chút dọa người, mà tôi ngày thường ôn hòa

nên vừa rồi tức giận càng làm mọi người chú ý. Các cô gái đều kỳ quái

nhìn tôi, người đi phía trước đều quay đầu lại, thậm chí ngay cả Trình

Định Doãn cũng nhìn lại đây.

Tôi quay đầu đi, tâm tình tệ hơn. Không khí trở nên thật trầm trọng,

ngay cả hô hấp cũng có chút lao lực, đến nỗi khóe mắt tôi bắt đầu cay.

Bỗng dưng cười khẽ một tiếng, Trần Kì nhẹ nhàng nói gì đó, mang đi

lực chú ý của mọi người. Không khí náo nhiệt lên một lần nữa, mọi người

tiếp tục đi lên phía trước. Tôi bước đi theo, lòng trầm xuống, rốt cuộc

không thể làm nó tăng lên nữa.

Lý Phái Nhã trộm đánh giá tôi, tôi biết, cũng không muốn ngẩng đầu.

Trầm mặc đi một đoạn đường rồi, đuổi theo Trương Lệ Lệ ở một chỗ rẽ.

“Lệ lệ, vừa rồi…… xin lỗi .” Sóng vai đi vài bước, tôi thấp giọng nói.

Trương Lệ Lệ trầm mặc một hồi, cũng cúi đầu nói: “Mình chỉ thấy cậu không mở miệng, muốn nói với cậu, để cậu vui vẻ hơn thôi…..”

“Xin lỗi.”

“Mình biết có lúc mình rất phiền……”

“Không đúng không đúng, là tại tâm tình mình không tốt thôi.”

“Vậy vì sao tâm tình cậu không tốt?” Giọng Trương Lệ Lệ lập tức cất

cao, xem xét tôi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?” Xem đi, nói không đến

mấy câu, bản năng tám chuyện lại đi ra.

Tôi chịu không nổi thuận miệng qua loa vài câu, tránh người.

Tôi chịu không nổi thuận miệng qua loa vài câu, tránh người.

Xuyên qua Lý Tử Lâm to như vậy, bắt đầu leo núi. Núi thu vẫn xanh

tốt, mặt trời lên đỉnh, xuyên qua tán cây xuống. Đường núi gập ghềnh, đa số nơi chỉ có thể đi một người, khoảng cách giữa mọi người lại kéo dài

ra.

Tôi đi đặc biệt chậm, một đám học sinh lướt qua tôi, tiếng huyên náo dần xa xa phía trước.

Lý Phái Nhã vẫn vô thanh vô tức đi theo sau tôi, rốt cục mở miệng :“Hôm nay cậu làm sao vậy? Thực khác thường đấy!”

“Không có việc gì đâu.”

“Làm trò à! Nói hay không?”

“Không nói.”

“Cậu……” Lý Phái Nhã ngơ ngốc một chút rồi hét một tiếng, ba bước

thành hai bước đi lên, hai tay nắm vai tôi, vứt cho tôi một ánh mắt “Tạm thời bỏ qua cho mày”.

“Con bé chết tiệt này, đi chơi thì vui lên đi, bày sắc mặt cho mình xem nào? Cười một cái! Có cười không?”

Tôi bị dáng vẻ lưu mạnh của nó chọc cười, tay muốn kéo tay nó xuống

Nó lại giữ càng chặt, túm tôi đi nhanh lên trên.

“Này này này, đi chậm một chút đi.” Tay nó siết lấy tôi dùng sức kéo đi.

“Đi nhanh lên!” Nó không nghe, lại kéo tôi đi, ”Không thấy mọi người đằng trước đâu cả, lạc đường thì không vui đâu.”

“Này, muốn chết à! Cậu còn không bỏ tay! Người kia! Cứu mạng!” Tôi la hét lung tung, vì sinh tồn mà giãy dụa không ngớt.

“Hét đi hét đi!” Nó cười to, căn bản như không nghe thấy. Còn lên

tiếng hát vang, giọng hát to nhưng âm tiết không đủ: “Tay trái tôi có

một con gà, tay phải có một con vịt, còn khiêng một con lợn –”

Hát cái gì thế! Người này mỗi lần cao hứng là lại hát ngẫu hứng, làm

cho người ta dở khóc dở cười. Tôi cù nách nó, rốt cục thoát khỏi ma

trảo, hít sâu một hơi rồi phi chân đá nó. “Khó nghe muốn chết! Cậu muốn

mưu sát ai?” Bị nó làm loạn thế, cảm xúc trầm thấp cũng kéo lên.

Nó đứng thẳng, bày ra thế phản công Taekwondo, trong miệng còn hô.

Chậc, đáng tiếc chân không đúng tiêu chuẩn, làm cho mình đứng thẳng

không xong lại còn tý nữa trật chân, hại tôi cười đến lăn lộn.

Hai nữ sinh ngốc tận tình nở nụ cười, cho đến khi ôm bụng kêu đau, dắt nhau đi lên phía trước.

Càng đi cây càng dày, che đi ánh mặt trời chói chang, đường đi như

tỏa ra hơi lạnh, trong sương mù ẩm ướt, trước sau không thấy bóng người, cảm thấy u tối, cho nên chúng tôi lớn tiếng nói, lớn tiếng cười, kiệt

lực thêm phần náo nhiệt và hơi người cho nơi đây.

Đi một lúc, đề tài của chúng tôi đã chuyển sang thiếu hụt của nền

giáo dục. Lý Phái Nhã cười khanh khách, tôi thuận miệng ra oai lắc đầu.

“Theo như cậu nói, thi đỗ đại học đúng là thần nhỉ.”

“Đó là đương nhiên.”

Tôi tiếp tục cố gắng phân tích, bày ra khí thế giả cổ, “Cậu có biết,

mọi người đều quen chia sinh vật thành cấp bậc, như vậy, khi giai cấp bị tiêu diệt, mọi người dựa vào cái gì mà chia cấp bậc? Lại có người nào

phân chia phương pháp có thể giống thi vào trường cao đẳng rộng khắp như vậy, quyền uy như vậy đâu? Nếu không có cấp bậc này đó, nguyên nhân hợp lý, thi vào trường cao đẳng làm sao có thể trở thành thanh thiếu niên

tiêu chuẩn được nhân dân cả nước bình phán ? Nhân dân không phải dễ

chọc.”

Lý Phái Nhã cười không thể ức.“A Tinh, có đôi khi cậu thật sự rất hay, ngay cả ý tưởng này cũng nghĩ ra.”

“Cho nên, thi vào trường đại học là một cuộc cạnh tranh có tính toàn

dân vận động rộng khắp, đáng giá để chúng ta lấy dáng vóc tiều tụy tâm

tính đối đãi!”

“Ha ha, đến cấp ba, mình liền mỗi ngày niệm một lần đoạn nói này của

cậu, làm cho mình giống mọi người cùng nhau tham dự trận cạnh tranh vĩ

đại này!”

“Đến lúc đó, chúng ta liền cả ngày đều cầm sách vở, không xem tiểu

thuyết cũng không nói chuyện phiếm.” Chúng tôi đã bắt đầ