Bờ Sông Xanh Tươi

Bờ Sông Xanh Tươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322162

Bình chọn: 10.00/10/216 lượt.

biết tên tôi? Lập tức liền hiểu được: Bởi vì người anh ta theo

đuổi là — Trần Kì cùng bàn.

Phan Vân mỉm cười nói:“ Em là Hà Tinh nhỉ? Sao giờ còn ở đây? Nghe thi biện luận à?”

“Á…… em vốn…… muốn nghe .” Rất muốn rất muốn nghe a! Ai, hiện tại

Trình Định Doãn đã biết, cô gái ngốc nghếch này là Hà Tinh rồi…… Ô!

“A, lớp các em cũng ít người đến nghe lắm?”

“Rất nhiều người, nhưng mà Trần Kì không đến.” Chờ tôi kịp phản ứng, đã nói những lời này ra khỏi cửa miệng rồi. Vội nhìn Phan Vân liếc mắt

một cái, cắn môi thầm hối hận. Tự cho là thông minh, tùy tiện vạch trần

tâm tư của người ta, thật sự quá ngây thơ .

Phan Vân lại chỉ cười cười rộng rãi, “Đúng vậy, thật khiến anh thương tâm.”

Tôi cũng yên tâm mà nở nụ cười, có ấn tượng tốt với anh ta.

Ba người đi ra bên ngoài, Trình Định Doãn và Phan Vân đến bãi xe,

lấy xe ra, Phan Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, “À? Xe em đâu?”

Á? Sao đứa ngốc tôi vẫn theo sau họ? “Xe của em?” Tôi hết nhìn đông

lại ngó tây vài lần, đầu óc như bị kéo dính chặt mãi mới động não được,

“A, xe của em ở bãi phía nam!”

Phan Vân xùy cười thành tiếng. Trình Định Doãn cũng mở khóa xe mỉm

cười với tôi, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng xinh đẹp — thiếu chút

nữa lại làm tôi thất thần..

Không nên không nên! Nhanh tỉnh lại nào, tôi mất mặt nhiều lắm rồi!

“Em…… em đi lấy xe…… Các anh….. à…… tạm biệt!” Vừa nói vừa lui về phía sau, sau khi nói xong xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Sau lưng truyền đến giọng của Phan Vân: “Này! Muộn rồi, muốn bọn anh tiễn em một đoạn không?”

“Không cần, không cần!” Tôi cũng chẳng dám quay đầu, vô thức nói, “Em đi đây! Tạm biệt!”

“Tạm biệt, cẩn thận một chút nhé!” Gió lạnh mơ hồ đưa tiếng cười của hai nam sinh đến.

Tôi chạy hết tốc độ, trong lòng ảo não không thôi. Thật sự là! Hôm nay sao lại bất thường đến thế!

Dáng vẻ ngốc như thế, hành động ngơ như thế, anh xem hết vào mắt rồi…… Ô! Tôi không muốn sống nữa!

Không sống –!

Đêm đó, cho dù đã nằm trên giường, thỉnh thoảng nhớ đến, lại chôn mặt vào chú gấu.

“Ngày 16 tháng 10, thứ Sáu, nhiều mây. Nồi cháo gà của bà, không

biết thêm thảo dược gì, hương vị rất quái lạ. Hôm nay đã xảy ra thật

nhiều chuyện ngoài ý muốn, thực thảm thực không hay ho thực mất mặt……

Nhưng mà, giờ anh biết tôi rồi? Anh có nhớ tên tôi không? Hà Tinh, một

nữ sinh rất ngốc……”Chiều chủ nhật, Lý Phái Nhã cùng tôi đi dạo phố, lại hẹn Liêu Hương Hương.

Đi đến mệt mỏi, liền bàn bạc tìm quán trà ngồi nghỉ, Lý Phái Nhã gọi Cao quy linh (1), Liêu Hương Hương gọi đậu hủ hoa (2), tôi gọi một bát rau hẹ đỏ (3).

(1) http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/5/58/Guilinggao.jpg/220px-Guilinggao.jpg

(2) http://images1.afamily.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2010/06/23/tuahu.jpg

(3) http://i1.dpfile.com/groups/grouppic/2011-05-13/kitchen_9197146_6321962_m.jpg

“Đúng rồi,” Lý Phái Nhã nuốt thức ăn vào miệng rồi, đột nhiên hỏi

tôi, “Hôm kia sao không đi nghe thi biện luận? Chúng tao còn mất công

chiếm chỗ cho mày đấy.”

“Ai!” Tôi dùng sức thở dài, nhét một thìa to vào miệng.

Lý Phái Nhã kỳ quái liếc tôi một cái: “Này!”

“Đừng nói nữa, một lời khó nói hết.” Tôi cơ hồ dúi đầu vào trong bát.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Lực chú ý của Liêu Hương Hương cũng nhìn đến. Tôi càng không nói chúng càng tò mò.

“Ai, tao xui lắm, luôn bị thầy cô bắt được.” Tôi vừa nói vừa nhìn

bốn phía xung quanh, muốn tìm gì đó để dời lực tập trung của chúng nó,

thật may mà –

“Xem kìa! Là Trần Kì kìa!”

Chúng nhìn ra cửa theo hướng tay chỉ của tôi, vừa vào cửa đúng là Kì mỹ nhân, bạn đi cùng cô ấy là một nam sinh cao lớn. Lúc này cô ấy cũng

nhìn thấy chúng tôi, khẽ giơ tay lên với chúng tôi, rồi cùng bạn đến một cái bàn khác.

“Nam sinh đi cùng nó là ai? Bọn mày biết không?” Tôi thấp giọng hỏi, giả vờ làm dáng vẻ rất hứng thú. Như vậy chúng sẽ không xen vào chuyện

của tôi nữa chứ?

“Có gì mà tò mò? Kì mỹ nhân vốn nhiều đuôi mà.” Liêu Hương Hương

không mắc mưu, vẫn nhìn chằm chằm tôi, “Thầy cô nào ngăn cản mày? Không

thể lâu thế chứ? Mãi cho đến hết thi biện luận mày cũng chưa đến.”

“À thì……” Chuyện có liên quan đến cô gái thất tình kia rồi lại gặp

Trình Định Doãn, không cần thiết phải giấu chúng, nhưng mà lúc này tôi

chẳng có tâm tình nào mà kể, bởi vì nói ra chắc chắn chúng sẽ hỏi rõ

ràng, ngay cả chi tiết ít nhất cũng không buông tha, mà điều này sẽ làm

tôi càng thêm hỗn loạn. May mà Lý Phái Nhã giải vây giúp tôi –

“Trời ơi! Quan Phong kìa mày!”

“Ai?” Liêu Hương Hương bị cái miệng lớn của nó hấp dẫn, nhìn theo hướng Trần Kì, “Quan Phong? Là ai hả?”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, lên tiếng giúp xây dựng không khí: “Đúng rồi,

Quan Phong là ai? Nổi tiếng lắm à mày?” Chàng trai kia cao to vạm vỡ,

trên mặt đẹp trai là kiêu ngạo, vừa thấy là biết không phải học sinh

ngoan.

Lý Phái Nhã thiếu chút nữa rống lên: “Không phải chứ? Bọn mày chưa

từng nghe nói đại ca lừng lẫy trường M hả! Quan Phong đại danh lẫy lừng

đấy!”

À! Vừa nghe thế chúng tôi liền nghĩ ra, chắc chắn từng nghe thấy

rồi, nhưng trường M cách trường chúng tôi xa như thế, nhất thời


The Soda Pop