
ắt anh —— nhưng mà, không phải là anh không đoán được cô định
làm gì.
Sự khảo nghiệm ngọt ngào còn ở phía sau —— anh sợ một khi cô cảm thấy chán ghét muốn buông tay, anh sẽ không thể có được cô nữa.
Mười năm trước bỏ nhà ra đi, trên người anh không có đồng
nào cũng chưa từng lo lắng, không ngờ chuyện tình cảm lại khiến anh do
dự, thậm chí. . . . . . Sợ hãi, quả nhiên là khi lớn tuổi sẽ sợ hãi mất
đi nhiều thứ.
“Ba ba, Tuyên Tuyên mặc như thế này có đẹp không?” Dịch
Tuyên thay một bộ váy màu xanh nhạt đi đến trước mặt ba ba xoay một
vòng.
“Cho dù Tuyên Tuyên mặc gì cũng đẹp.” Hắn xoa đầu con gái khen ngợi.
Dịch Tuyên lập tức ngồi vào lòng ba ba, cười vui vẻ.”Hi vọng là dì tiểu Phi cũng váy của con.”
“Dì tiểu Phi thích con như vậy, cho dù con lấm lem bùn đất dì ấy cũng thích con.”
“Ha ha, vậy còn ba ba? Ba ba có thích dì tiểu Phi không?”
“. . . . . . Thích.” Ít nhất thì ở trước mặt con gái anh có thể đối mặt với tình cảm của mình.
“Vậy ba ba sẽ kết hôn với dì tiểu Phi sao?” Tuy rằng anh
trai lừa cô nói dì tiểu Phi giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết và cô
bé lọ lem, nhưng cô là đứa trẻ thông minh, sẽ không mắc mưu, cô tin
tưởng dì tiểu Phi sẽ luôn dịu dàng với mình.
“. . . . . . Không biết.” Hai người đều không có bắt đầu, hiện tại muốn kết hôn, rất xa xôi.
Dịch Tuyên lại nghiêng đầu, hoang mang hỏi: “Tại sao vậy
chứ? Vì sao dì tiểu Phi và ba ba đều nói không kết hôn? Không phải người lớn nói thích sẽ kết hôn sao? Hai người không thích sao?” Lúc này cô
thừa nhận mình không có thông minh như anh trai, bằng không cũng sẽ
không đau đầu như bây giờ.
“Bây giờ con còn nhỏ, tương lai con sẽ hiểu.”
Lại nói lớn lên cô sẽ biết?
“Dì tiểu Phi cũng nói như vậy, dì ấy còn nói, nói một câu gì đó, nhưng con nhớ không được, câu nói kia thật là khó hiểu.”
“Chờ con lớn lên sẽ hiểu.” Anh lại sờ sờ khuôn mặt con gái.
Dịch Tuyên phồng má chu mỏ, sao tất cả mọi người đều nói đợi cô lớn lên sẽ biết, bây giờ biết không tốt sao?
Người lớn thật kỳ quái!
“Nhưng mà anh trai nói mọi chuyện hôm nay không để ngày mai, nếu chuyện gì cũng phải chờ…, nếu như quên thì phải làm sao?”
Dịch Mạc Lặc lại nhéo nhéo mũi con gái, biết vì sao Nhạc Phi thích con bé mê mệt, bởi vì con bé thật sự rất đáng yêu, nếu có thể,
anh hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở đây, để cho con bé không
cần đối mặt với cuộc sống tàn khốc.
“Yên tâm, một ngày nào đó con sẽ hiểu, bởi vì có lẽ con sẽ nói với người khác và người khác sẽ nhắc nhở con.
Nhưng mà ba ba hi vọng sẽ không phải nói những lời này, bởi vì câu nói kia thật sự rất đau. . . . . .”
Dịch Tuyên càng nghi ngờ, trong đầu xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi —— Đau đớn là cái gì?
“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta nên xuất phát, muộn sẽ không hay.”
Bọn họ đến nhà hàng đúng giờ, nhưng mà 5 phút, 10 phút, nửa
giờ sau, Nhạc Phi vẫn chưa xuất hiện, sau đó có một tin ngắn được gửi
tới, là Nhạc Phi gửi ——
Xin lỗi, đột nhiên có việc không thể đi được, xin lỗi Tuyên Tuyên giúp em, lần sau em sẽ bồi thường.
Kết quả là đêm nay, Dịch Mạc Lặc mất ngủ. Hôm sau, Nhạc Phi dậy thật sớm, cho dù biết Tuyên Tuyên sẽ
không đến công ty nữa, cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Dịch Mạc Lặc, hơn
nữa là để bồi tội. Tiểu Cao thấy sắc mặt Dịch Mạc Lặc không tốt
lắm, lại để ý thấy lúc Nhạc Phi xuất hiện, sắc mặt đồng nghiệp bên cạnh
càng tối tăm, hắn lập tức hiểu được nên tránh xa, mất công bị vạ lây. “Em đi tuần tra.” Tiểu Cao nói xong chạy nhanh như chớp. Nhạc Phi thấy sắc mặt Dịch Mạc Lặc thật tệ, không biết nên giải thích thế nào. Thật ra Dịch Mạc Lặc cũng không giận lắm nhưng
vẫn cố ý nói: “Không sao, em có việc đột xuất nên anh có thể thông cảm,
thật sự không sao, chỉ có Tuyên Tuyên rất thất vọng thôi, về phần anh. . . . . . Một chút mất hứng cũng không có.” Không mất hứng mà còn trưng ra vẻ mặt như vầy, nếu thật sự mất hứng, chẳng phải là cô tiêu đời sao. “Ba mẹ em đột nhiên đến Đài Bắc thăm em, bởi vì
công việc nên rất ít khi em trở về thăm họ, cho nên. . . . . . Em thật
sự xin lỗi, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho Tuyên Tuyên.” Cô ngàn
vạn lần có lỗi, đây là lần đầu tiên anh hẹn cô đi ăn cơm, cô rất coi
trọng, bất đắc dĩ cha mẹ giá lâm, cô không thể không làm tròn đạo hiếu. Dịch Mạc Lặc nghe giải thích của cô xong, tâm
trạng cũng khá hơn rất nhiều, vì trưởng bối cho nên anh tha thứ cho cô. “Thật sự không sao, đương nhiên là cha mẹ quan
trọng hơn, anh sẽ nói với Tuyên Tuyên, em đừng để ở trong lòng.” Hai
người còn chưa bắt đầu, anh đã có ham muốn giữ lấykhông phải là chuyện
tốt.”Được rồi, em chạy nhanh lên.” “Đây là bữa sáng cho anh, anh nhất định phải ăn hết, em mới tin anh đã tha thứ cho em.” “Tuyên Tuyên có vẻ như bị tổn thương.” “Hôm nay em có thể đi qua thăm con bé không?”
Ánh mắt nai vàng ngơ ngác của cô chớp chớp trước mặt anh, khiến anh
không thể từ chối. “. . . . . . Được.” “Cám ơn, em biết là anh tốt nhất mà. . . . . .”
Nhạc Phi còn muốn nói thêm vài câu, nhưng hình như có người đi tới, đành phải ngoan ngoãn lên lầu. Cửa thủy tinh mở ra trong nháy mắt, Mạnh Linh
Lan đã nhì