
làm trái tim tôi đau thắt lại. Mỗi một bước đều như đang giày xéo
lên trái tim mềm yếu của tôi, cơ thể mềm yếu của tôi, bước chân của cô
ấy nhanh đến vậy, nặng nề đến vậy, mang theo gai, mang theo máu. Nếu
như tôi hô lên là có kẻ ăn trộm cặp sách, Diệp Ly sẽ bị bắt ngay tại
chỗ. Một lần nữa, trong khoa sẽ nhanh chóng ầm ĩ lên, và Diệp Ly sẽ
nhanh chóng bị đuổi học, hơn nữa sẽ còn bị công bố trên bảng tin theo
như quy định cũ của nhà trường. Nếu tôi đồng tình với cô ấy thì tôi
không nên hô hoán lên. Nhất định các bạn sẽ cho rằng tôi đồng tình với
cô ấy, cho rằng tôi đang đấu tranh tư tưởng với chính mình nên mới không hô hoán bắt trộm. Nhưng trên thực tế đó là vì khi đó tôi đã hoàn toàn bị những gì mà tôi nhìn thấy làm cho sợ hãi, sợ đến mức chẳng biết làm
gì nữa, sợ đến nỗi không dám tin vào mắt mình, không dám tin vào cảm
giác của mình, tôi cứ như là đang nằm mơ.
Tôi quá mức kinh ngạc, không sao hiểu nổi, người bạn đã từng ở cùng
phòng với tôi lại là một kẻ trộm! Sự kinh ngạc đó chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí tôi, làm tôi không kịp có bất cứ một suy nghĩ nào khác, và cũng
không có một chỗ trống nào để có thể chứa được bất cứ một suy nghĩ nào
khác. Tôi cứ ôm chiếc cặp sách như vậy, không nói một câu nào, đi ra
khỏi cửa thư viện. Bước chân nặng nề, tâm trí rối loạn. Ra khỏi cửa,
bên trái là một luống hoa lớn, quanh năm bốn mùa đều nở hoa, màu sắc rực rỡ, trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy chúng có vẻ đẹp chói mắt đến
vậy, luống hoa lúc nào cũng nở hoa sao? Màu sắc của mỗi một mùa có gì
khác nhau không? Tôi rẽ phải lúc nào không hay, đó là một con đường rợp
bóng cây, hai bên đường quanh năm bốn mùa đều xanh biếc một màu la,
chúng là một loài thực vật mãi mãi không rụng lá. Tôi chưa bao giờ cảm
thấy màu xanh của chúng lại xa lạ đến vậy, trang trọng đến vậy, tại sao
lá của chúng lại cứ xanh u tối vậy? Nền xi măng khô cứng, màu xám lạnh
lẽo. Vỉa hè được điểm xuyết những khóm hoa. lan can được chạm trổ. Không khí tràn ngập hương hoa. Những khuôn mặt trẻ trung cứ đi qua rồi dần
dần mất hút. Tôi đã có vô số lần đi qua con đường này, nhưng, chưa có
lần nào khiến tôi cảm thấy xa lạ thế này, mờ mịt thế này.
Đó là cảm giác bị lạc lối. Có bao nhiêu sinh viên trẻ đã từng bị lạc
trong khu vườn trường xinh đẹp này? Con đường rợp bóng cây đó ngày nào
mà chúng tôi chẳng đi qua, vậy mà có một ngày nó đã hoàn toàn thay đổi. Về đến phòng, tôi mới dần dần tĩnh trí lại. Tôi đang suy nghĩ xem có
nên báo cáo hay không. Có nên kể chuyện này cho các bạn khác và chủ
nhiệm lớp biết hay không, có nên báo cho phòng bảo vệ hay không. Nếu
như Diệp Ly không phải là bạn học của tôi, không phải là bạn từng ở cùng phòng với tôi, tôi có thể nói thẳng ra, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều đến vậy, chắc chắn là tôi sẽ hô bắt trộm ngay tại chỗ, chắc chắn là tôi sẽ
kể chuyện này cho mọi người biết ngay khi về đến phòng, bởi vì cơ hội
bắt gặp chuyện này không nhiều, chỉ đơn thuần là chủ đề để nói chuyện
thì cũng được rồi. Chắc chắn là tôi sẽ vừa thuật lại quá trình xảy ra sự việc vừa phẫn nộ mắng chửi tên trộm, mẹ kiếp nó không có mát à mà lại
dám ăn trộm đồ của bản cô nương đây! Giận một nỗi là không thể đạp cho
cô ta mấy cái và cho cô ta ăn hai cái bạt tai ngay tại chỗ với tư thế
của một người nữ anh hùng dũng cảm vì nhân dân trừ gian.
Nhưng giờ đây, một tiếng rồi hai tiếng trôi qua, tôi đã không làm gì
cả, không nói gì hết. Tôi không ngừng nhớ lại những ấn tượng về Diệp Ly
trong tôi. Thực ra từ đầu năm thứ hai, về cơ bản là chúng tôi không nói
chuyện với nhau lần nào, cũng không qua lại gì, bởi vì vốn dĩ từ khi ở
chung phòng hồi năm thứ nhất mọi người cũng đã không thân nhau lắm, tôi
còn nhớ khi đó cô ấy không bao giờ đi lấy thức ăn ở nhà ăn cùng với
chúng tôi. Cô ấy luôn luôn đợi chúng tôi quay về rồi mới một mình đi lấy cơm, lấy thức ăn. Mà khi đó La Nghệ Lâm mỗi lần ăn cơm thường tiến đến
gần bên Diệp Ly, hỏi han, đã lấy món gì vậy? Ui dà, lại là rau cải
trắng! Lại đây, ăn thử ruốc cá của tớ này. Sau đó lại còn dùng đũa gặp
hai miếng khoai tây vào bát của Diệp Ly, một cách giả dối. Khi đó tôi
cực kỳ ghét việc La Nghệ Lâm mỗi lần ăn cơm lại lần lượt hỏi từng người, cậu lấy món gì vậy, sao lại ăn món này, cứ như là cả thế giới này chỉ
có cô ấy mới có thể ăn được ruốc cá! Cô ấy hỏi tôi mấy ngày liền, tôi
chán quá, đanh mặt lại nói "Cậu ăn của cậu là được rồi, đã hết hay chưa
hả?" Cuối cùng cô ấy đã chuyển mục tiêu sang một mình Diệp Ly. Diệp Ly
cũng không nói năng gì với một dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm.
Tôi nhớ lại cái dáng vẻ cô ấy mỗi ngày đều quét dọn phòng, một mình
khom lưng xuống, từng li từng tí một quét sạch hạt dưa và giấy vụn trên
mặt sàn. Chúng tôi thì cười cười nói nói ở bên cạnh. Khi đó tôi cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Đáng thương. Cuối cùng tôi đã tìm ra từ chuẩn
xác rồi. Từ này chính là ấn tượng sâu sắc nhất mà cô ấy đã để lại trong
tôi. Cô gái rất ít qua lại với tôi. Cô gái đã ăn trộm đồ của tôi rồi bị
tôi bắt được tại chỗ. Sau cùng, tôi vẫn chọn từ đáng thương để hình dung về cô ấy.