
ến đấu vì mục tiêu
đó. Người ta nói rằng tỉ lệ tuyển nghiên cứu sinh thấp hơn nhiều so với
tỉ lệ tuyển sinh đại học, không biết là sau một năm nữa thì ai khóc ai
cười đây.
Còn tôi bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết này. Tôi cũng đang lựa chọn cho mình một cách khác để nỗ lực. Bởi vì tôi hiểu rằng với một thiên đường
nghệ thuật như thế, với một xã hội như thế, nếu không cố gắng thì chỉ có ngồi chờ chết mà thôi. Trần Thuỷ bắt đầu ngậm miệng, sáng nào cũng
vậy, cho dù là có tiết hay không có tiết, cô luôn thức dậy lúc bảy giờ,
những tiếng lạch cạch của cô ta luôn làm tôi tỉnh giấc, làm tôi phát cáu lên, mấy lần định dạy cho cô ta một bài học, nhưng nghĩ lại, thấy mình
không phải, mọi người thi nghiên cứu sinh thì có gì sai chứ. Cũng may là cô ấy ngày nào cũng đi sớm về khuya nên tai tôi cũng được thư giãn hơn
trước rất nhiều. Cuộc sống của Trịnh Thuấn Ngôn dường như chỉ còn có
hai việc, đó là thi nghiên cứu sinh và yêu đương. Hẹn hò xong rồi lên
phòng tự học, tự học xong lại hẹn hò. Cho dù cô ấy có nói rằng cô ấy và
bạn trai mình sẽ chẳng có tương lai gì nhưng cô ấy vẫn không đành lòng
từ bỏ. Cô ấy thật lòng yêu anh ta. Ngay cả đến Tô Tiêu cũng thường
xuyên lên phòng tự học, lúc làm dáng cũng phải làm ra vẻ đọc sách. Mọi người đều bận rộn hẳn lên khiến tôi cảm thấy hoang mang, xấu hổ cho sự
nhàn nhã của mình. Khoảng cách với bọn họ ngày càng xa, sự khác biệt
cũng càng thêm sâu sắc.
Vào một ngày khi học kì hai của năm thứ ba sắp kết thúc, buổi trưa
khi tan học, dòng người từ trong các khu học xá đổ ra rồi dần dần tản ra như thác lũ tách thành từng dòng nhỏ. Nhưng những dòng nước nhỏ này lại tụ thành vòng tròn trước cổng khu chung cư. Tháng đó là tháng tuyên truyền giáo dục tư tưởng chính trị và phẩm chất đạo đức được tổ chức
mỗi năm một lần tại trường chúng tôi. Trước cổng khu chung cư có đặt một tấm bảng tuyên truyền giáo dục tư tưởng chính trị và phẩm chất đạo đức. Vòng tròn đó chính là nhóm người tụ tập xung quanh tấm bảng tuyên
truyền. Lúc đi qua, tôi thấy rất nhiều người vây quanh chỗ đó, thấp
thoáng nghe thấy từ gì đó như "đuổi học". Tôi tự nhiên thấy căng
thẳng, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Một cảm giác lo sợ không tên không
biết từ đâu ùa vào trong lòng tôi. Hoàn toàn là trực giác. Một người
vốn chẳng bao giờ tụ tập để xem những cảnh tượng náo nhiệt như tôi lại
đang ra sức chen vào đám đông. Giống như bị một thế lực thần bí nào lôi
kéo khiến tôi không ngừng đẩy hết mọi người đứng cản phía trước, tiến
sát đến tấm bảng tuyên truyền. Đó là 1 tấm bảng rộng hai mét vuông.
Một hàng giấy mười sáu tờ được dán ngay ngắn phía trên. Giấy trắng mực
đen. Hình như chỉ liếc qua tôi đã thấy một tờ giấy trong số đó có viết như sau: Diệp Ly, nữ, người tỉnh... vùng..., sinh viên khoa... của
trường niên khoá 2000. Tháng 4 năm 2003, bị bắt quả tang khi đang thực hiện hành vi ăn cắp ba lô tại thư viện trường. Sinh viên này sau khi
khai báo cho biết đã rất nhiều lần thực hiện hành vi ăn cắp tại thư
viện. Theo Điều 21 quy định của trường, quyết định kỉ luật không công
nhận tư cách sinh viên của Diệp Ly. Hiệu trưởng...
Người tôi bắt đầu run lên, tại sao vậy, tại sao mỗi khi như vậy tôi
lại cảm thấy lạnh, cái lạnh từ dưới chân cứ trào dâng lên khiến tôi
không ngừng run lên bần bật. Diệp Ly bị đuổi học. Cô ấy bị đuổi học thật rồi. Trong số những người bị đuổi học có Diệp Ly. Diệp Ly bị nhà trường đuổi học vì tội ăn cắp. Cô ấy dần dần biến mất trong sân trường. Đầu
tôi đau khủng khiếp, lú lẫn, mơ hồ, thờ ơ và lạnh lẽo. Cảm thấy chút gì
đó thất vọng, vết thương như nhìn thấy được, thậm chí là có thể nhìn
thấu cả bên trong. Cách thể hiện sự sợ hãi như một con thú hoang bị
thương của Diệp Ly cứ như đang hiện trước mắt tôi. Toàn thân sũng máu,
ánh mắt kinh hoàng của cô ấy, ánh mắt vội vàng lướt qua khuôn mặt tôi.
Bước chân của cô ấy chạy như bay, những bước chân đã giẫm đạp lên con
tim tôi. Tất cả như đang rối tung lên, lần luợt hiển hiện trước mắt tôi.
Bảng tuyên truyền ngày hôm đó có dán tổng cộng mười sáu tờ kỷ luật
như vậy. Lời mở đầu mỗi trang giấy đều là những lời sỉ nhục tên tuổi và
quê hương của họ. Phần ở giữa viết một cách "trịnh trọng" những từ như
là trộm cắp, đánh nhau gây sự, mại dâm. Phần cuối cùng là những lời lẽ
không công nhận tư cách sinh viên, nghe chua chát đến não lòng. Trên
bảng tuyên truyền có dán tên mười sáu sinh viên, còn phía dưới thì có vô số sinh viên xúm lại để ngó nghiêng, bình luận và chế giễu hoặc có
người trên khuôn mặt hiện rõ sự bình thản rồi cứ thế bước ra, để lại kẽ
hở cho những sinh viên khác xúm lại tiếp tục xem và bình luận, vậy cũng
coi như là đã đạt được mục tiêu giáo dục, tuyên truyền đạo đức của nhà
trường. Mười sáu người, đối với ngôi trường có hơn một vạn sinh viên
này thì con số đó vẫn chẳng là gì, tỉ lệ không quá một phần một nghìn.
Từng tờ kỉ luật này cũng chẳng là gì, ngoài một vài cái tên mà tôi thấy
quen, những cái tên khác chỉ đọc rồi lại quên ngay. Vậy mà, tên của mười sáu bạn đó sẽ suốt đời bị gắn liền với sự sỉ nhục, cuộc số