
ủ của mình chơi xấu. Tiểu thuyết của Kim Dung đều viết
như vậy cả. Đây cũng là điều khác biệt giữa cuộc chiến với Lâm Lập Thuần và cuộc chiến với Chu Dữ. Thế nên có thua thì cũng phải thua một cách
tâm phục khẩu phục. Cô ta cần mẫn hơn tôi. Cùng được một thầy giáo
dẫn đi khắp nơi, nhưng cô ta luôn hăng hái hỏi thầy, tranh thủ viết từng giây từng phút, chỉ sợ tôi viết bản tin nhanh hơn cô ta, dàn ý mới hơn
cô ta, thu thập tài liệu nhiều hơn cô ta. Đợt đó, hai đứa chúng tôi tất
tả chạy theo thầy để đi lấy tin, thầy hướng dẫn ba sinh viên thực tập,
chuyện này lại khiến tôi nhớ đến những tài liệu học tập mà chúng tôi
thường dùng khi còn học trung học, gọi là "học làm bá chủ".
Có lẽ ông thầy đó rất ít khi gặp được những sinh viên thực tập chăm
chỉ như vậy, nên liên tục thốt lên, quả là hậu sinh khả uý, hơn nữa lại
sinh ra đến hai cô học trò xuất sắc. Đáng thương thay một sinh viên thực tập khác đã bị tôi và Lâm Lập Thuần doạ cho chạy mất dép. Thực ra có
một số nữ sinh vì tranh lấy bản tin mà đã dùng mọi thủ đoạn, liếc mắt
đưa tình, đố kị rồi tranh giành đấu đá lẫn nhau còn Lâm Lập Thuần lại
tuyệt đối quang minh chính đại, hoàn toàn chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản
thân. Tôi dần dần bại trận. Trước đây tôi đã từng nói rằng mình thật
sự là một đứa con gái yếu ớt, hơn nữa bản chất lại không thích tranh
giành với người khác. Tôi thích ngủ, tôi sợ phải phơi nắng, tôi lười nói chuyện, tôi không hề thích hợp với việc làm tin tức, nếu không phải là
Lâm Lập Thuần ép tôi thì tôi đã thôi làm từ lâu rồi. Có ép cũng vô ích,
cuối cùng thì tôi cũng không làm. Chuyện gì mà bị ép làm thì sẽ chẳng
bao giờ duy trì lâu được, cứ coi là bị ép phải xây dựng sự nghiệp đi
chăng nữa, nhưng nếu bản thân không có hứng thú thì cũng không thể kiên
trì lâu được. Số lần tôi đến toà soạn thưa dần, bản tin của một phóng
viên tin tức thì không nhiều, vậy mà tên của Lâm Lập Thuần vẫn thường
xuất hiện trên mục khoa học giáo dục của các tờ báo như: tờ X của tỉnh
Sở Thiên, hoặc báo Y của tỉnh Vũ Hán. Thế nên tôi nhận ra rằng mình đã
làm. Có lẽ cô ta thực sự không muốn cạnh tranh với tôi, cô ta chỉ muốn
xây dựng sự nghiệp làm một kĩ nữ nổi danh mà thôi, ôi xin lỗi, viết nhầm rồi, phải là làm một kí giả nổi danh mới đúng.
Lần cuối cùng lấy danh nghĩa toà soạn chúng tôi đi phỏng vấn, do thầy có việc đột xuất nên để cho tôi và Lâm Lập Thuần đi. Đó là một công ty ở bên Hàn Khẩu. Tôi và Lâm Lập Thuần phải lên chuyến xe 607. Cô ta lên
trước, tôi nhìn thấy rõ ràng cô ta đưa 1,2tệ, tôi vội vàng lên xe, rồi
cũng đưa 1,2tệ. Thực ra mà nói, đi xe buýt với người quen thì chuyện mỗi người phải tự bỏ ra 1,2 tệ đối với tôi thật sự không quen lắm, nhưng
Lâm Lập Thuần lại cứ dửng dưng làm như vậy. Trên xe rất đông. Hai
người chúng tôi bị ép đứng sát nhau, nhưng trên cả đoạn đường chẳng hề
nói với nhau câu nào. Tôi không thích nói chuyện với người khác, cô ta
cũng chẳng thèm nói chuyện với ai. Khi tới toà nhà Thủ Thuỷ, người bên
cạnh xuống xe, để lại một ghế trống, tôi muốn nói theo thói quen là "cậu ngồi đi", nhưng bỗng nhận ra rằng bên cạnh mình là kẻ khác người Lâm
Lập Thuần nên liền ngậm miệng luôn. Cô ta cũng không ngồi. Trong khi hai chúng tôi còn đang đùn đẩy nhau thì một người phụ nữ trung niên dáng
người phốp pháp với lớp phấn nền rởm và nét lông mày thô xấu trên mặt đã lao như tên bắn lên chỗ ghế trống, đặt mông xuống ngồi như trút bỏ được gánh nặng.
Cuộc phỏng vấn khá thuận lợi. Tôi nhận ra rằng xinh đẹp mà làm tin
tức rất có lợi thế. Rất nhiều người đàn ông trung niên khi trả lời phỏng vấn đều có ấn tượng tốt với chúng tôi. Lúc đó tôi đã chẳng muốn làm gì
nữa, chỉ nhìn Lâm Lập Thuần một mình gánh vác hết cả công việc. Sau khi
hoàn thành nhiệm vụ, người đàn ông kia đề nghị đưa chúng tôi về. Ông
ta mở cửa chiếc Daben, làm động tác mời vào xe. Tôi tự nhiên không muốn
ngồi cạnh ông ta, cả người ông ta toát lên một mùi thô bỉ, béo không thể nào chịu được. Tôi vốn dĩ cứ ngồi ô tô con là thể nào cũng say, ngồi
cạnh ông ta mà không nôn mở thì thật là khó chịu. Lâm Lập Thuần do dự
đứng trước cửa xe một lúc, cuối cùng cũng luồn lên ghế trên ngồi Tôi rất khó chịu, cô ta còn ghét tôi hơn là ghét cái gã đàn ông tai to mặt lớn
kia Cô ta thà ngồi với ông ấy chứ không muốn ngồi cạnh tôi. Để tự an ủi
mình, tôi lại nghĩ ra một giả thiết, có thể là cô ta đang muốn tìm cơ
hội để moi tiền. Còn về việc tại sao phải làm điệu bộ do dự đứng trước
cửa xe thì lại phải dùng đến điển cố "Kỹ nữ và tấm biển trinh tiết". Quả nhiên giống như những gì tôi nghĩ, tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, giống
như ngày hè được ăn kem vậy.
Tôi ngồi ở ghế sau, nhìn thấy người đàn ông kia nói chuyện với Lâm
Lập Thuần, cười đến rung từng thớ thịt trên mặt, còn Lâm Lập Thuần vẫn
cứ giữ cái vẻ kênh kiệu cố hữu của mình, chẳng hề nghiêng đàu sang nhìn
gã béo kia. Trong lòng tôi không thấy thoải mái. Cái điệu bộ giả tạo mà
cứ như thật vậy, không khác gì chuyện AQ giả làm con gái nhà lành. Tôi
ngẩn người ra, nghĩ một lúc, nếu mình xuống xe trước, chắc bọn họ còn