
ọc ở Hồ Bắc đều phẫn nộ. Không ai biết được rằng
rốt cuộc tỉ lệ bao nhiêu mới là thật, ai cũng cảm thấy đó là sự phỉ báng đối với các trường đại học ở Hồ Bắc của chúng ta, cũng là sự lăng mạ và phỉ báng đối với tập thể các nữ sinh đại học! Nhưng ai ai cũng biết
thực ra trong trường đại học đúng là có những chuyện như thế, những nữ
sinh như thế. Võ đoán một chút thì nói rằng trường đại học nào cũng có.
Trước khi Lưu Sa Sa chết, phòng cảnh sát mang theo tờ giấy chứng nhận
tìm đến trường học. Nhà trường nhanh chóng kí quyết định đuổi học cô ấy. Thông báo xử lí kỷ luật được đưa đến khoa, đồng thời yêu cầu dán thông
báo ở nhà hành chính và khu chung cư sinh viên của khoa chúng tôi. Sau
khi có thông báo và trước khi nó được dán lên, chủ nhiệm lớp đã nói cho
cô ấy biết để cô ấy chuẩn bị sẵn tinh thần.
Thế là chính trong buổi tối hôm ấy cô đã không quay về. Cô đã tới toà nhà cao nhất của trường, không một ai biết cô ấy ngồi trên nóc toà nhà
ấy bao lâu, không một ai biết trong giây phút cuối cùng cô ấy đã nghĩ
tới điều gì. Cái đêm xuân tối đen ấy, cái đêm tối muộn mằn ấy đã từng
khiến một cô gái đang độ xuân sắc phải tuyệt vọng, sự lựa chọn của cô ấy khiến đất cũng phải đau, cô đã nhảy từ tầng 19 xuống cơ mà. Giống như
một cánh hoa lẻ loi lụi tàn rơi xuống không một tiếng động, từ sự sống
đến cái chết chẳng qua chỉ là khoảng cách vài chục giây. Nhảy xuống là
có thể giải quyết được tất cả. Sẽ không còn nghèo khổ, sẽ không còn
những hi vọng không thể gánh đỡ nổi, sẽ không còn những bàn tay bẩn tôi
hỉu của đàn ông, sẽ không còn những ánh mắt khinh rẻ của cả thế giới,
thậm chí sẽ không còn các kì thi nữa. Sẽ không còn cô đơn, lạnh lẽo,
không còn quá nhiều quá nhiều thứ mà những người trẻ chúng tôi không có
cách nào tiếp nhận.
Chết, là cách giải thoát tốt nhất. Cho nên hằng năm, mỗi một địa
phương đều có sinh viên lựa chọn cho mình phương án này, khi họ không
còn cách nào chịu đựng thì họ sẽ coi thường sinh mạng mình như thế. Đây
chính là chân tướng của sự việc. Ban đầu mọi người đều kinh ngạc vì sự
thực thay đổi hoàn toàn, ngay lập tức mọi người bắt đầu lục lọi trong bộ nhớ để tìm ra manh mối căn nguyên cái chết của Lưu Sa Sa. Sau buổi họp
lớp hôm đó, tôi liên tục nghe thấy có người nói kiểu như: "Chẳng trách
tại sao cô ấy luôn ăn mặc trang điểm lộng lẫy đến thế, hơn nữa còn
thường xuyên ăn mặc hở hang". Có người nói: "Tôi nhớ ra rồi, có một lần
tôi nhìn thấy cô ấy cùng một người đàn ông hơn 30 tuổi bên ngoài
trường". Có người nói: "Đúng rồi, cô ấy thường xuyên đi cả đêm không về, chúng tôi còn cho rằng cô ấy đến chỗ người yêu hoặc chỗ họ hàng". Câu
nói ấy vừa dứt ngay lập tức có người nói: "Người yêu cái gì, đó chỉ là
nghe cô ấy nói thế chứ chúng ta đều chưa nhìn thấy", vân vân và vân vân. Khi cô ấy sống thì không có điều gì thu hút sự chú ý của chúng ta, khi
cô ấy chết đi rồi chúng ta lại đồng tâm hiệp lực để sự việc sôi sục lên. Mỗi một cuộc bàn luận kết thúc, luôn luôn có người nói: "Ôi chao! Thực
ra cô ấy thật đáng thương", giống như tổng kết vậy.
Tôi nghĩ rất có thể họ dùng câu nói ấy để giảm bớt cảm giác hổ thẹn
trong chốc lát khi bàn luận, nếu như họ thấy hổ thẹn. Mọi người bắt đầu
chấp nhận sự thật xem ra rất bẩn thỉu ấy, đồng thời còn đồng tâm hiệp
lực đi chứng thực, đi nói xấu linh hồn đã chết ấy. Tôi luôn luôn tin
tưởng rằng không có một ai lại ác ý vu cáo hãm hại, nhưng... Cho nên...
Bản tính con người vốn như thế. Thực ra bản thân tôi cũng cố gắng nhớ
lại và tôi nhớ có một lần, lúc đó khoảng mười giờ hơn, sau giờ làm gia
sư trở về tôi đã gặp cô ấy bên ngoài trường học, trên con phố toàn là
quán rượu và quán Karaoke, hôm đó cô ấy mặc chiếc áo quai chéo màu hồng, rất chướng mắt. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi nên ngay lập tức nhanh nhanh
chóng chóng chui vào một tiệm nhỏ bán đồ ăn. Khi đó tôi đã nghi nghi
nhưng cũng không để ý tìm hiểu kĩ càng mà chỉ cho rằng cô ấy vì ham chơi nên đến quán rượu mà thôi. Nhưng nhớ lại thì có tác dụng gì. Những
chuyện hiển hiện ngay trước măt,sẽ cả lúc trước và sau khi Lưu Sa Sa
chết, đều khiến cho người ta kinh hãi. Chết, từ trước đến nay luôn là
một chuyện thê lương. Tôi không hiểu liệu nhà trường có nói cho cha mẹ
Lưu Sa Sa biết sự thật hay không.
Rốt cuộc thì thông báo xử lí kỉ luật của trường có được dán lên hay
không. Tôi đã từng cầu thần khấn Phật một cách thành khẩn để mong trường học không nói sự thật cho cha mẹ Lưu Sa Sa biết, xin đừng. "Chết đi có
gì là ghê gớm, cũng chỉ là gửi thân xác vào núi sông". Từ đó trong các
trường đại học của thành phố Vũ Hán có thêm một câu chuyện. Câu chuyện
nói rằng ở khu chung cư nữ sinh của trường tôi thường nghe thấy tiếng
khóc của con gái lúc nửa đêm. Câu chuyện còn nói rằng ở khoa Vật lí vào
lúc nửa đêm thường có một cô gái quẩn quanh đi hết vòng này đến vòng
khác phía dưới khu nhà. Những câu chuyện như vậy tôi đã được nghe rất
nhiều.
Khi mới vào đại học,tôi đã nghe nói có trường có cô gái từng chết
trong nhà tắm, cô gái tóc dài lượn lờ quanh nơi ẩm ướt đó đã bao năm rồi vẫn chư