
o thằng cha đó hai cái bạt tai! Khi làm chuyện ấy đã dùng phương pháp vô trách nhiệm, xảy ra chuyện rồi thì cao chạy xa bay, loại đàn ông thối tha gì vậy!
Cô ấy gật gật đầu, cắn môi, cúi gằm mặt xuống rồi từ từ buông tay tôi ra. Tôi thấy mà đau lòng. Nỗi tuyệt vọng của cô ấy khiến tôi cảm thấy
bất lực và đau đớn. Đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên và nói: "Cậu có thể
đưa mình đi không?" Đôi mắt cô ấy chứa đầy sự van nài, sự van nài đến
khổ sở, tất cả sự kiêu ngạo và rêu rao không ai bằng, thậm chí cả thành
kiến và sự xa cách đối với tôi cũng mất tăm mất tích. Lúc đó tôi rõ ràng thấy hơi sợ. Thật đau xót. Chúng tôi đều là con gái, con tim cao hơn
trời, sinh mạng mỏng hơn giấy. Xưa nay, hồng nhan vốn bạc mệnh. Thực ra
tôi không biết chút gì về phá thai. Nhưng hôm đó tôi đã lên mạng tìm rất nhiều tài liệu, bao gồm cả cách phá thai nào tốt đối với tình trạng cô
ấy hiện tại.
Thậm chí tôi còn tìm thấy một bài viết miêu tả tường tận quá trình
phá thai, khi đọc bài viết đó, toàn thân tôi phát run lên. Cảm giác như
là những dụng cụ sắc nhọn và lạnh lẽo đang cắt rạch một cách vô tình bên trong cơ thể tôi, từng đường từng đường một, mãi mãi là một vết thương
không thể liền miệng. Đó là bài việc đáng sợ nhất mà tôi từng đọc. Sau
khi tìm được ngần ấy, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. Sợ hai cô gái đi
không tiện nên tôi đã cố tình gọi người anh em thân thiết không cùng
trường đến và dặn đi dặn lại rằng, nếu anh dám nói chuyện này cho bất cứ ai tôi sẽ tuyệt giao với anh và bạn gái anh ngày mai sẽ có thai. Cậu bé tốt bụng ấy gật đầu lia lịa. Sau cùng, cậu ta bỗng nói một câu: "Bạn
gái anh ngày mai có mang thai hay không hình như không phải em nói là
được đâu!". Tô Tiêu không có bạn bè. Cái vẻ sôi nổi của cô ấy chỉ là bề
ngoài. Cô ấy thực sự rất cô độc. Cô ấy thực sự rất lẻ loi. Tôi là người
cô ấy có thể tin cậy, nhưng tôi không phải là bạn cô ấy. Tôi và cô ấy
không có sự thân mật và yêu mến giữa những người bạn. Tôi và cô ấy không bao giờ hiểu nhau. Mãi mãi và mãi mãi. Lần nào cũng hết gần rồi lại xa, xa rồi lại gần.
Trước khi cô ấy vào phòng mổ, tôi đã nắm tay cô ấy nói rằng: "Không
sao, một loáng là xong thôi". Vậy mà khi đứng đợi bên ngoài, toàn thân
tôi lúc nào cũng run lên, tôi không ngừng tưởng tượng ra việc những dụng cụ sắc nhọn lạnh lẽo cứ đưa qua đưa lại trong cơ thể người con gái mềm
yếu nó đáng sợ đến thế nào. Mới nghĩ đến đó, mỗi một tế bào trong cơ thể tôi đã không chịu nổi mà giật lên đau đớn. Sau khi trở về trường, tôi
khuyên cô ấy không nên đi học trong mấy ngày. Cũng không được đi lại
lung tung, những chuyện như mua cơm, xách nước,... tôi đều có thể giúp
cô ấy. Cô ấy lắc đầu nói: "Không được, nếu làm như thế các bạn khác sẽ
biết tôi có chuyện gì đó". Tôi không nói gì, cô ấy nói cũng đúng. Mặc
dù các trường đại học bây giờ đã rất thoáng, tuy nhiên vẫn khó có thể
tha thứ cho một nữ sinh mang bầu rồi đi phá thai, huống hồ là mọi người
luôn đợi dịp cười nhạo một người đẹp. Cô ấy kiên quyết đi học, thậm chí
vì sợ người khác tìm ra sơ hở nên cô ấy đi học còn chăm hơn trước. Tôi
hỏi cô ấy đã nói chuyện này cho anh ta biết hay chưa. Cô ấy nói chưa.
Tôi thẳng thắn nói: "Tại sao lại không nói, cậu nên tìm anh ta đòi tiền. Đã là lúc nào rồi mà cậu còn giả bộ trong trắng". Cô ấy không nói gì
nhưng tôi có thể nhìn thấu tim gan cô, trong mắt cô chỉ toàn bóng hình
người đàn ông đó.
Cuối cùng, cô ấy cũng nói với tôi rằng cô yêu người đàn ông đó. Nhưng tình yêu và tiền bạc mà người đàn ông đó mang đến cho cô ấy thì có hạn, còn sự tổn thương là vô hạn. Những người để sự cô đơn đánh bại là những người đối xử với bản thân mình tàn nhẫn nhất. Một cô gái như thế muốn
có tiền lại muốn cả tình. Trong một cuộc giao dịch nếu bạn không biết rõ cuối cùng bạn sẽ được cái gì thì bạn chỉ có thua. Chúng ta đều là những cô gái trẻ. Dù chúng ta có là những cô gái hư vinh, ích kỉ, tham lam,
vô sỉ đến thế nào thì cũng không thể đấu lại với bọn đàn ông trưởng
thành. Dù cho có thắng được tiền bạc thì mãi mãi vẫn thua về tình yêu.
Những người để sự cô đơn đánh bại là những người đối xử với bản thân
mình tàn nhẫn nhất. Yêu những người như thế nghĩa là yêu nhầm người. Tô
Tiêu không hề khóc từ khi xảy ra chuyện. Tôi nghĩ, trước đây mình đã xem thường cô ấy. Tâm hồn mỗi người có lúc cứng cỏi, cao ngạo thật đẹp đẽ.
Các chị em trong trường đại học, hãy biết quý trọng bản thân. Có lẽ tôi
không có quyền nói những điều này, nhưng tôi thật lòng hi vọng con gái
có những hiểu biết cẩn thận về cách bảo vệ trong vấn đề này. Còn các
chàng trai trẻ, hãy tự mình làm cho tốt, chỉ một chút kích động và bất
cẩn của các anh cũng có thể huỷ hoại cả một đời con gái. Chuyện này chỉ
có ba người biết, Tô Tiêu, tôi và người anh em tốt của tôi. Coi như một
lời hứa, tôi sẽ không nói với bất cứ ai.
Nghĩ đến một ngày nào đó có thể tôi cũng sẽ không may như thế, tôi lại phát run lên dù không lạnh.
Sau khi phá thai, Tô Tiêu lại trở nên ngoan ngoãn. Lại dè dặt và sợ
sệt giống như hồi năm thứ nhất. Giọng nói cũng trở về mức độ trướ