
đầy tớ, nhưng khi bị Tô Tiêu chất vấn, đã cầm ngay hung khí nện cô ta, mặc dù hung khí chỉ là
một cái gối. Trần Thuỷ lấy gối nện Tô Tiêu kể cũng được. Tô Tiêu xưa nay đã quen sai bảo Trần Thuỷ, lúc này cô ta lại đang tức tối đến mắm môi
mắm lợi và coi Trần Thuỷ là nghi can số một. Vậy mà Trần Thuỷ lại dám
đánh lại cô ta! Cô ta nhảy phắt xuống giường, chạy đến chỗ Trần Thuỷ túm lấy cô ấy, Trần Thuỷ đáng thương bị cô ta kéo xuống, lại sợ bị rơi
xuống đất nên không dám cử động, hai tay cố sống cố chết níu chặt tấm ga trải giường. Tô Tiêu vừa túm Trần Thuỷ vừa chửi: "Ai bảo mày suốt ngày
đem mấy đứa bạn "chat" không đứng đắn về phòng. Không phải mày lấy thì
lũ bạn ất ơ của mình lấy! Mày còn chửi, còn đặt điều sau lưng tao!" Tôi
và Trịnh Thuấn Ngôn vội vàng bật dậy, ngồi trên giường la hét ỏm tỏi:
"Đừng đánh nữa! Có gì thì từ từ nói!" Trong lòng tôi hiểu rõ, Tô Tiêu đã tích tụ hận thù từ lâu, giờ tích cả nợ cũ lẫn nợ mới. Tô Tiêu vẫn túm
lấy Trần Thuỷ, vừa túm vừa dùng móng tay quắp chặt, Trần Thuỷ có lẽ đã
nổi cơn giận dữ nên không trốn đằng sau nữa, cô chui ra và bất ngờ nắm
lấy tóc của người đẹp. Tôi thấy rõ mồn một, Trần Thuỷ túm tóc Tô Tiêu
bằng sức lực non nớt, nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi nhăn nhó.
Bình thường Tô Tiêu được nuông chiều quen rồi, có khi nào bị như thế
này đâu, cô ta khóc thét lên. Tiếng khóc cực kì kinh khủng. Tiếng khóc
kinh thiên động địa. Tôi thấy nếu tiếp tục đánh nhau có thể sẽ xảy ra
chuyện, nên vội vàng phi xuống và hét lên: "Đừng đánh nữa! Thôi đi nào!
Có chuyện gì thì từ từ nói!" Trịnh Thuấn Ngôn cũng nhảy xuống giường.
Trần Thuỷ thấy Tô Tiêu khóc liền buông tay ra. Tô Tiêu không giằng co
với Trần Thuỷ nữa mà bắt đầu trút giận vào cái bàn của Trần Thuỷ. Cô ta
ra sức đá vào cái bàn. Cô ta gạt tay một cái, bình lọ trên bàn rơi loảng xoảng, sách vở rơi tung toé trên đất.
Tôi ôm lấy cô ta từ đằng sau, bảo cô ta dừng lại, nhưng không ngờ lại không giữ được, cô ta ra sức đẩy tôi, Trịnh Thuấn Ngôn nhanh chóng chạy lại giữ lấy tay cô ta, khi đó cô ta mới bình tĩnh trở lại. Cô ta ngồi
phệt xuống đất khóc lóc thê thảm, mồm chửi không tiếc lời, cô ta lôi hết họ hàng hang hốc tổ tông mười tám đời nhà Trần Thuỷ ra mà chửi. Tôi dám khẳng định, nếu tôi thu những lời đó của cô ta vào, đảm bảo không còn
anh chàng nào dám yêu, dám cưới cô ta nữa. Và tôi cũng khẳng định tuyển
thủ đội chửi bới chuyên nghiệp sẽ lấy cô ta về để đào tạo thêm. Vậy mà
Trần Thuỷ đáng thương, đến một câu cũng không chửi lại, chỉ ở đó mà
khóc, vừa khóc vừa biện bạch một cách bất lực: "Tôi không lấy tiền của
cậu, sao cậu lại nghi ngờ tôi? Tại sao cậu không dám nói Dịch Phấn Hàn
và Trịnh Thuấn Ngôn?" Nói đến đây có lẽ đã chạm vào vết thương lòng của
chính mình nên cô ấy lại càng khóc lóc thê thảm hơn. Nhìn Trần Thuỷ tôi
lại nhớ đến mấy chữ: thương cảm mà bất hạnh, giận dữ mà không đấu tranh. Tôi vốn muốn nói với Trần Thuỷ: "Nếu Tô Tiêu mà dám chửi, nhục mạ tớ
như thế mà tớ không làm cho trời long đất lở tớ không còn là Dịch Phấn
Hàn nữa. Đó chính là lí do tại sao cô ta chỉ nghi cho cậu rồi chửi cậu
mà không dám nghi cho tớ và Thuấn Ngôn". Có người phòng khác sang gõ
cửa, Tô Tiêu chạy nhanh ra khoá trái cửa lại. Thật ra nếu cô ta không
đóng cửa thì mọi người cũng không thể vào được, bởi vì không ai có chìa
khoá phòng chúng tôi. Cô ta sợ mọi người sẽ nhìn thấy bộ mặt hung hãn và thảm hại của cô ta.
Người bên ngoài lại gõ cửa. Cả Trần Thuỷ và người đẹp cùng ngừng
khóc. Đánh nhau là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn. Vào lúc quan
trọng phải chấm dứt nội chiến để đối phó với bên ngoài. Người bên ngoài
đã bỏ đi. Hai người bọn họ cũng nhờ dịp đó mà thôi khóc lóc. Đây là lần
đầu tiên tôi chứng kiến các nữ sinh đánh nhau. Và cũng là lần đầu tiên
chứng kiến con gái đánh nhau. Hoá ra, dáng vẻ của các nữ sinh đại học
khi đánh nhau cũng không khác lắm so với các bà chua ngoa đanh đá ngoài
đường ngoài chợ. Sự khác nhau duy nhất là các nữ sinh đại học khi xô xát không để bạn thấy một cách dễ dàng. Sau khi xô xát họ nhanh chóng rời
khỏi hiện trường, chứ không giống như các bà chua ngoa đanh đá ngoài
đường, người xem mà càng đông thì họ càng đánh khoẻ. Dù chết cũng phải
lấy lại sĩ diện. Bản tính hoang dã trong người khiến họ dùng những lời
lẽ hạ lưu nhất, độc ác nhất để chửi đối phương. Nhưng nền giáo dục hiện
đại buộc họ phải đối mặt với hai chữ "Mất mặt" thì lập tức họ ngừng
chiến và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, họ trở lại làm các thục
nữ. Trò chơi chó cắn chó. Thế nhưng vẫn có những màn biểu diễn kịch câm
hết sức đặc sắc. Đó là tuổi thanh xuân và dục vọng điên loạn, là những
cuộc đọ sức của lòng tự tôn và sự im lặng mang đầy tính huỷ hoại. Vẫn
không có ai báo cáo lên nhà trường.
Sáu giờ tối Trần Thuỷ trở về phòng. Đánh nhau thì đã đánh rồi nhưng
cơm vẫn phải ăn, nước vẫn phải uống, và cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn. Mười giờ Tô Tiêu mới về, cô ta đạp tung cửa, đôi mắt sưng húp. Tôi vội
vàng chạy vào nhà vệ sinh, tôi cảm thấy cô ta như đang muốn giết người,
sát khí đằ