
tôi sẽ lột sạch ra cho cậu tìm, cả đồ đạc của tôi cũng cho cậu bới! Tôi còn cho cậu thêm 500 tệ nữa, nhất định cậu phải đi báo công an cho
tôi!" Nhưng tôi đã nín nhịn. Ba người cùng phòng chúng tôi đều bực bội
không lên tiếng. Cô ta không nói bất kỳ ai, nhưng ai cũng hận cô ta.
Chúng tôi không để ý đến cô ta nữa, ai nấy đều leo lên giường ngủ
trưa mà lòng tức anh ách. Tôi không ngủ được, tôi nghe thấy các cô ấy
cũng đang trở mình. Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên Tô Tiêu nói: "Trần
Thuỷ, cậu mua cái MP3 hôm trước có phải không?" Trong phòng yên lặng đến nỗi nếu như có ai đó đánh rơi cái kim xuống đất cũng có thể nghe thấy
tiếng. Trần Thuỷ bật dạy, rút gối ném Tô Tiêu. Chiếc gối bị vướng vào
cái màn rơi xuống đất. Tôi hoàn toàn có lí do để tin rằng nếu lúc đó có
các hung khí như dao hay súng thì Trần Thuỷ chắc cũng ra tay. Bởi vì tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy. Bởi vì tôi cũng từng bị oan ức như thế! Việc xảy ra ở trường khác. Tôi đến tham gia một phong
trào, thật tình cờ tôi gặp lại một cậu bạn hồi cấp hai và nhận lời mời
đến trường cậu ấy chơi, hôm đó trời mưa rất to, từ phòng cậu ấy đi ra đã là chín giờ hơn. Tầm ấy không còn xe về trường tôi nữa. Thế là cậu ấy
bảo tôi đến phòng các bạn nữ cùng lớp với cậu ấy ngủ tạm một đêm. Khi ấy là cuối tuần, các bạn ở Vũ Hán hầu hết đã về nhà nên sẽ có giường
trống. Sau đó cậu ta giúp tôi tìm phòng, chúng tôi tạm biệt nhau.
Ba cô gái phòng đó đều tốt. Nhưng vốn dĩ không thích nói chuyện với
người lạ nên tôi không hề chuyện trò với họ, sau khi một mình tẩy trang, thu dọn xong xuôi, tôi tắm táp rồi đi ngủ. Trong lúc tôi tẩy trang, có
một bạn nữ cứ nhìn tôi rất lâu. Điều này khiến tôi cảm nhận sâu sắc sự
khác biệt giữa nữ sinh trường Công nghệ và nữ sinh trường tôi. Tôi tẩy
trang mà đã khiến bạn thấy lạ như thế, vậy nếu mỗi tối bạn quan sát cả
quá trình Tô Tiêu phòng tôi tẩy trang từ rửa mặt, vỗ nước mát xa mặt rồi dùng vitamin, dùng kem ban đêm, kem dưỡng mắt thì chắc hai con ngươi
của bạn phải nhảy khỏi tròng mất. Sáng hôm sau khi tôi dậy thì các cô
gái còn đang ngủ. Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi nói với họ: "Bạn tớ bảo
qua sớm nên tớ đi trước nhé. Thật ngại quá vì đã phiền các bạn. Cảm ơn
các bạn rất nhiều. Nếu rảnh mời các bạn sang trường tớ chơi".
Nào ngờ, tối hôm đó vừa về tới trường, tôi nhận được một cú điện
thoại. Nhìn vào phần hiển thị số gọi đến thì thấy đó là số của trường
bạn tôi. Tôi cứ rằng cậu bạn tôi gọi điện để xem tôi đã về tới trường an toàn chưa. Tôi thầm đắc ý: "Không ngờ tên tiểu tử này cũng học được
cách quan tâm đến con gái, không khéo cu cậu lại có ý gì với mình". Kết
quả là tôi vừa nhận điện liền có một cô gái cất tiếng hỏi: "Phòng của
bạn có ai tên là Dịch Phấn Hàn không?" Tôi nói tôi chính là Dịch Phấn
Hàn. Không đợi tôi phản ứng, cô ấy nổi giận đùng đùng nói xối xả vào mặt tôi: "Tôi muốn hỏi thẳng cậu, sao cậu lại ăn trộm đồng hồ đeo tay của
tôi!!!" Lúc đó tôi chẳng còn biết gì hết. Sau khi gác máy, các bạn cùng
phòng mới kể lại phản ứng của tôi lúc đó. Bởi vì, lúc đó thần kinh của
tôi hoàn toàn không kiểm soát nổi, tôi đã không biết mình làm gì, nói gì nữa. Họ kể lại rằng, tôi vừa nhận điện thoại và nói rằng mình là Dịch
Phấn Hàn thì đột nhiên tôi hét lên với cái giọng the thé kinh thiên động địa, như quỉ thần sống lại một cách đáng sợ. Tôi gào lên the thé, hết
sức kinh khủng. Lúc đó họ tưởng nhà tôi có người qua đời. Sau đó, tôi
thề thốt đến khàn cả tiếng, kiệt cả sức. Tôi bảo cô ấy đi báo công an,
rồi hùng hổ bảo cô ấy hãy đến trường mà khám xét. Nếu quả thật tôi lấy
chiếc đồng hồ đó thì tôi chịu lăng trì, ngũ mã phanh thây gì cũng được.
Tất cả điều đó đều do họ kể lại, họ nói từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy một con người luôn luôn trầm lặng như tôi lại có một bộ mặt kinh
khủng như thế. Nó biểu hiện sự kích động và phẫn nộ, có lẽ trong phòng
chúng tôi trước đây và sau này cũng sẽ không có ai như thế. Điều cuối
cùng tôi nhớ được là bạn nữ sinh ấy đã khóc. Cô ấy liên tục xin lỗi tôi, và nói đó là di vật bà nội cô để lại. Tôi đang từ trạng thái máu dồn
lên não đến cực độ cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Tôi nói tình nói lí
cho cô ấy hiểu: "Chiếc đồng hồ của bà nội đối với cậu là một vật báu,
nhưng đối với người khác chỉ là một chiếc đồng hồ cũ rích, không đáng
hai xu, có muốn bán cũng không được, đeo trên tay một thứ lỗi thời như
thế thật mất mặt. Cho nên cậu hãy bình tĩnh nghĩ xem, chiếc đồng hồ ấy
không thể bị người khác ăn trộm được, mà rất có thể cậu đã đánh mất nó.
Tớ biết cậu rất đau lòng, nhưng đừng khóc nữa nhé! Hãy tìm dưới gầm tủ
gầm bàn, đồng hồ rất dễ rơi vào những ngóc ngách như thế". Khi gác máy,
cô ấy vừa khóc vừa cảm ơn tôi.
Trong sự việc đó, biểu hiện ban đầu là một lần bất lịch sự nhất của
tôi trong trường đại học, còn sự an ủi cô ấy lúc sau mới là tác phong và phong cách xứng xử của tôi từ trước đến nay. Quay trở lại câu chuyện,
sở dĩ tôi nói lúc đó tôi có thể hiểu tại sao Trần Thuỷ, một người lúc
bình thường răm rắp nghe lời Tô Tiêu như một đứa