
ng đằng. Tôi không muốn lại chứng kiến cảnh họ giết nhau.
Không muốn sống muốn chết thì kệ, dù sao thì tôi cũng không nhìn thấy
gì. Tôi ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì liền bước ra. Khi ra ngoài, tôi thấy Tô Tiêu đang lặng lẽ tẩy
trang, còn Trần Thuỷ đang rửa mặt. Đột nhiên Tô Tiêu nói to: "Trần Thuỷ! Chuyện lúc chiều cho mình xin lỗi nhé!"
Cả ba người chúng tôi đều ngẩn ra một lúc, Tô Tiêu vẫn tiếp tục nhắm
mắt tẩy mascara, vừa làm vừa nói: "500 tệ thì đã sao nào? Cũng chẳng có
gì to tát cả, tớ cũng chẳng thiếu thốn. Bất kể là ai đã lấy trộm số tiền đó, thôi thì cứ coi như họ lấy để mua thuốc uống, còn tình cảm của bọn
mình không nên sứt mẻ thêm nữa!" Nói thật, đổi lại là tôi, nếu cô ta nói với tôi những lời như thế thì tôi thà đánh nhau một trận còn hơn. Trần
Thuỷ nghe xong, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng và sự cảm kích. Có lẽ cô cảm thấy Tô Tiêu thành tâm thành ý muốn cho cô ấy một lối thoát. Tôi vốn
cho rằng chính người đẹp đã đánh rơi số tiền đó, bây giờ cô ta thậm chí
còn nghi ngờ cho Trần Thuỷ ăn trộm. Rõ ràng là người ta đang dùng những
lời lẽ để nhục mạ Trần Thuỷ, vậy mà cô ta còn tỏ ra cảm động trước cái
"ân đức" ấy ư? Có lẽ ngày thường Trần Thuỷ bị Tô Tiêu bắt nạt quen rồi,
nên hôm nay đánh cô ta cũng cảm thấy không phải. Thật là một cô gái đáng thương. Thương cảm mà bất hạnh, giận dữ mà không đấu tranh. Ngày hôm
sau, tôi thấy Trần Thuỷ chủ động tìm Tô Tiêu nói chuyện, chủ động chia
đồ ăn vặt cho cô ta. Trần Thuỷ thật là dễ chịu, cô ấy thật tốt tính.
Thật bái phục, bái phục. Cô ấy độ lượng, khác hẳn với cái bụng dạ hẹp
hòi của tôi.
Tháng 10 năm 2003, sau bốn tháng chuẩn bị, Trịnh Thuấn Ngôn tham gia
giải hùng biện quốc gia và giành được danh hiệu người hùng biện hay
nhất. Lúc đó, chúng tôi xem cuộc thi qua ti vi. Giây phút Trịnh Thuấn
Ngôn xuất hiện trên màn ảnh, chúng tôi cứ trầm trồ mãi không thôi, mọi
người chỉ biết thốt lên: "Thật lợi hại!" còn ngoài ra chẳng biết nói cái gì nữa. Bởi vì trong mấy tháng qua, chúng tôi đều không đánh giá đúng
Trịnh Thuấn Ngôn.
Chúng tôi đều cảm thấy một trường đại học tầm thường như trường chúng tôi làm sao có tư cách thi đấu với các trường đại học đỉnh cao trong
nước. Tôi chỉ biết Thuấn Ngôn lúc nào cũng rất giỏi giang, rất chăm chỉ, nhưng rồi một ngày khi tôi tự nhiên phát hiện ra rằng cô ấy xuất sắc
như thế thì sẽ có một khoảng cách rất lớn với chúng tôi, với tôi và với
đa số sinh viên trong người trường đại học này và tôi đột nhiên cảm thấy sợ. Tôi ngưỡng mộ cô ấy, thậm chí là ghen tị với cô ấy, vì tôi sợ dần
dần tôi cũng không còn tư cách để ghen tị với cô ấy nữa. Một kẻ ăn mày
thì làm sao dám ghen tị với một phú ông. Trong mấy năm học đại học, tôi
đã làm những gì? Tôi đã đạt được những gì? Tôi luôn muốn thoát khỏi
không khí ngột ngạt xung quanh mình, tôi muốn trở nên siêu việt, bởi vì
tôi biết khi bạn muốn vượt lên những người xung quanh, bạn chỉ có cách
là phải xuất sắc hơn họ.
Chỉ cần bạn xuất sắc hơn họ thì họ sẽ im lặng, và cũng chỉ như thế
mới có ích cho tương lai của bạn. Tôi luôn trách mọi người càng ngày
càng lún sâu vào hoàn cảnh tầm thường, tôi luôn cho rằng cứ duy trì sự
tĩnh tại, giữ khoảng cách thì có thể sẽ không khiến bản thân lún sâu vào sự tầm thường. Tuy nhiên, ngày hôm đó, khi chứng kiến Trịnh Thuấn Ngôn
nhận giải tại Đài truyền hình Trung ương, tôi mới biết rằng, cô ấy
đã dùng sự phấn đấu nỗ lực của bản thân để chiến đấu với hoàn cảnh, còn
tôi chỉ dùng sự tĩnh tại của mình để chống chọi với nó. Nỗ lực mới là
xuất sắc. Còn tĩnh tại chỉ là nhát gan. Hôm đó tôi mất ngủ. Tôi sợ sự
tầm thường. Tôi luôn muốn thoát khỏi nguy cơ bị lún sâu vào sự tầm
thường. Hôm ấy tôi mới phát hiện ra rằng tôi chưa thoát khỏi bất cứ điều gì Tôi là một kẻ thất bại thảm hại. Tôi cực kỳ phiền muộn và cảm thấy
khó chịu không yên. Trịnh Thuấn Ngôn khải hoàn trở về, mọi người lần
lượt tới chúc mừng. Nhưng chúc mừng xong, nhất loạt đều giữ khoảng cách
với cô ấy.
Một người đàn ông xuất sắc luôn có một đám người vây quanh, cả nam
lẫn nữ. Một người phụ nữ xuất sắc thì luôn cô đơn, không có ai bên cạnh, dù là nam hay nữ. Đàn ông ưu tú vì họ cô đơn, còn đàn bà cô đơn vì họ
ưu tú. Không lâu sau, Trịnh Thuấn Ngôn lại đoạt giải trong ngày hội khoa học kỹ thuật, bài luận văn của cô ấy đạt giải nhất tinh. Tôi thật kính
nể cô ấy. Trịnh Thuấn Ngôn là kiểu con gái mà tôi thích: Không bàn
chuyện thị phi, không làm tổn thương người khác, thông minh chăm chỉ,
biết mình đang làm gì, biết tại sao mình lại học đại học, và sau khi tốt nghiệp mình sẽ đạt được những gì, được thăng tiến ra sao. Cô ấy luôn
cực kỳ xuất sắc, đọc rất nhiều sách mà chúng tôi coi là rất khô khan đơn điệu, học đủ thứ tiếng và còn học rất giỏi, và luôn là tay hùng biện cừ khôi trong các giải thi đấu. Năm nào cũng giành được học bổng loại ưu.
Đến một việc khó như làm người trong sạch, không "tám" chuyện, cô ấy
cũng làm được. Tôi là một người trầm tính nên cũng khá thích những người giống như mình. Lí do cốt yếu là tôi n