Bốn Năm Phấn Hồng

Bốn Năm Phấn Hồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323644

Bình chọn: 8.00/10/364 lượt.

à tớ nhìn thấy là không sai, là cậu đã

nói sai thì có, ha ha..." Nói xong cô ta lập tức quay đi, không nói

thêm gì nữa, và cũng không thèm hỏi Thuấn Ngôn xem tình hình cụ thể thế

nào. Nói cho cùng thì vẫn cứ là nhằm vào tôi mà thôi. Dù là ngấm ngầm hay trực tiếp. Đối với Trịnh Thuấn Ngôn thì cô ta hồn nhiên làm mọi

chuyện chẳng thèm để ý, còn đối với tôi thì cô ta suy xét trước sau rồi

mới làm, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ. Tôi hà tất phải nói với cô ta.

Trong lòng tôi thực sự cảm thấy không vui. Nhất thời cũng quên hỏi Trịnh Thuấn Ngôn là cô ấy đang hẹn hò với ai. Trịnh Thuấn Ngôn cũng chẳng

nói gì, cô lấy từ cổ ra một viên ngọc và đưa đến trước mặt tôi, tôi nhận lấy viên ngọc. Cô ấy vẫn đứng đó cười một cách ngây ngô. Trần Thuỷ

không biết từ đâu ra ngay lập tức xen vào nói: "Không phải chứ? Mới quen nhau mà đã tặng nhau vật đính ước rồi ư? Nào nào cho mình xem nào, chà, viên ngọc này cũng đẹp thật đấy!" Tô Tiêu ngay lập tức cũng xán vào,

viên ngọc được chúng tôi lần lượt chuyền tay nhau, mọi người quên cả hỏi Trịnh Thuấn Ngôn về bạn trai của cô ấy, dồn toàn bộ sự chú ý vào viên

ngọc. Con gái đúng là con gái, cái bản tính ham của không cẩn thận đã bị người ta nhìn thấu dễ dàng như vậy.

Đợi sau khi mọi người xem chán rồi, viên ngọc mới được trả lại cho

Trịnh Thuấn Ngôn. Tô Tiêu nói: "Cũng không tồi nhỉ? Mới quen nhau mà

đã tặng cậu cả một viên ngọc rồi". Tôi đoán, chắc cô ta đang nghĩ đến

cậu bạn trai thứ ba cực kì keo kiệt của mình đây. Tôi vốn định nói: "Nếu may mắn thì cũng có thể gặp được một chàng trai tốt trong trường của

chúng ta" để trả đũa cho việc vừa nay cô ta cố ý chọc tức tôi, như thế

cũng là kiềm chế lắm rồi. Trần Thuỷ cũng nói: "Viên ngọc đẹp thật đấy, hãy nói về bạn trai của cậu đi! Ở đâu ra vậy? Tô Tiêu vừa nói hình như

anh ta rất cao thì phải, tìm được anh chàng như thế trong trường chúng

ta cũng hơi khó đấy".

Trịnh Thuấn Ngôn cẩn thận đứng trước gương đeo viên ngọc. Vừa đeo vừa nói: "Đó chính là anh chàng ở khoa Vật lí lần trước đó, Dịch Phấn Hàn

đã gặp rồi, các cậu bảo cô ấy nói cho". Trịnh Thuấn Ngôn lại đẩy phần

giới thiệu chàng trai đó cho tôi. Xét cho cùng thì là vì bạn trai của

mình nên không tiện khen. Tôi hiểu đó là sự tín nhiệm mà cô ấy dành cho

tôi. Thế là tôi bắt đầu khen lấy khen để: "Hoá ra là anh ta à! Đẹp trai

lắm nhé! Thật đấy, Trần Thuỷ à, anh ta còn đẹp trai hơn cả Tạ Đình Phong của các cậu đấy. Hơn nữa, còn rất cao, có lẽ phải đến 1m85! Xem ra rất

được. Các cậu nên biết là tớ đang nói rất thật, tớ cảm thấy mình chưa

từng gặp chàng trai nào đẹp trai như thế ở trường này!" Tôi vừa dứt

lời, Trịnh Thuấn Ngôn liền cười phá lên. Cô ấy vừa cười vừa nói: "Phấn

Phấn à, cậu tâng bốc quá rồi! ha ha..., lại còn không có ai trong trường này đẹp trai hơn anh ấy nữa chứ! Ha ha..."

Trần Thuỷ và Tô Tiêu ngẩn ra nghe mà không thốt nên lời, nhất thời họ không có phản ứng gì. Trần Thuỷ tiếp tục truy hỏi: "Có phải là người

mời cậu ăn cơm tuần trước không? Hình như đã gọi điện thoại đến phòng

mấy lần rồi thì phải? Không phải chứ, các cậu mới quen nhau được nửa

tháng mà!" Tô Tiêu cũng nói: "Trịnh Thuấn Ngôn, cậu cũng thần tốc quá

nhỉ! Nhanh như vậy đã tóm được anh ta rồi? Lại là một anh chàng đẹp trai nữa chứ?" Nói năng kiểu gì không biết, tôi vừa nghe đã thấy chối tai

rồi. Cứ làm như chỉ có mình cậu có bản lĩnh nhanh chóng tóm được những

anh chàng đẹp trai vậy? Còn chưa bao giờ thấy những anh chàng đẹp trai

như vậy theo đuổi cậu, những người theo đuổi cậu đều xấu cả. Thế là dù muốn hay không tôi cũng phải nói giúp Trịnh Thuấn Ngôn: "Đâu có, là

người ta theo đuổi cô ấy thôi! Các cậu không thấy cậu ta hay gọi điện

mời Trịnh Thuấn Ngôn đi ăn sao?"

Tô Tiêu nói một cách chua chát: "Ôi! Số đào hoa đến rồi à? Không nói

nhiều nữa, ngày mai sẽ bắt anh ta mời chúng ta đi ăn, luật này là không

thể xoá bỏ được và cũng là để chúng ta xem xem, rốt cuộc anh ta đẹp trai đến cỡ nào". Trịnh Thuấn Ngôn vẫn đứng đó cười và nói: "Được thôi". Mọi người háo hức trang điểm để đi. Phòng kí túc xá lại bắt đầu trở nên yên tĩnh. Người đẹp lại nói đùa rằng, nếu quấn tóc lên trên ngọc mà đốt thì sẽ phân biệt được ngọc thật giả. Tiếng nói lặng dần, căn phòng

càng trở nên yên tĩnh hơn. Tôi không biết sau này Trịnh Thuấn Ngôn

có dùng cách đó để kiểm định xem viên ngọc của cô ấy là thật hay giả

không. Chẳng có ai biết. Nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy, cho dù có nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng không muốn tôi hấy sự bối rối của chính

mình, để cho sự thảm hại tả tơi của mình lộ ra. Cùng lắm là đợi đến một

ngày không còn yêu nữa thì vứt quách đi.

Sau khi tắt đèn, mọi người nằm trên giường nói chuyện. Hai người bọn

họ lại than vãn về chuyện tình yêu trong trường học ngày nay tại sao lại thần tốc đến vậy. Tô Tiêu kể rằng: "Sau khi tớ vào trường này, trừ anh

chàng học ở khoa Toán đó, không có ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi tớ quá

ba tháng". Trong bóng tối, tôi nghĩ đến người đó trong kí ức xa xôi

của mình. Nhớ đến tình cảm dài lâu trong bốn năm đại học của mình, cho

đến khi yêu


XtGem Forum catalog