
ào chứ?” Nói xong bà như
cảm thấy thấp thoáng có gì đó mất mát: “Chớp mắt mà Ninh Ninh nhà ta đã tuổi
yêu đương, tôi vẫn còn nhớ cái dáng vẻ hồi nó mười một tuổi, để bím đuôi ngựa
đi học khiêu vũ như thế nào đấy.” Trong lòng bà có gì đó tự hào, lại có gì đó
như không nỡ.
“Bà ơi, đó là việc đáng mừng mà, với lại bảo đảm sau này cháu chắt của bà, đứa
nào đứa nấy cũng đều xuất sắc cả.” Lúc này, dì Chiêm nhìn thấy Chu Cẩm Trình
đang mang bát đĩa vào trong bếp bèn chạy đến đón hộ: “Anh Chu, cứ để đấy tôi
dọn cho.”
“Không sao đâu ạ!”
Chu Cẩm Trình đi ra xoa xoa đôi chân mày, trong phòng khách, Lý Khải Sơn đứng
dậy nói: “Cẩm Trình, nếu không vội thì nói chuyện với anh một chút.”
Đến thư phòng, Chu Cẩm Trình vừa ngồi xuống đã chủ động nói rõ: “Anh muốn nói
chuyện học tiếp của An Ninh à?”
Lý Khải Sơn: “Học tiến sĩ, hừm, học rồi thì có tác dụng gì chứ!”
Chu Cẩm Trình mở lời: “Anh đã từng nghĩ chưa, có lẽ An Ninh không thích hợp với
cuộc sống quá cần cù tận tụy...”
Lý Khải Sơn quay đầu nhìn anh ta: “Cẩm Trình, anh bảo cậu quan tâm đến nó, giúp
được gì thì giúp nó, chứ không bảo cậu đứng về phe nó.”
Chu Cẩm Trình khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Khải Sơn: “Cậu cũng biết anh luôn mong nó quay về, Ninh Ninh là con gái duy
nhất của anh, những gì anh có thể cho nó là trải sẵn cho nó một con đường, nó
cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Trước đây thì anh cũng để nó tự sống cuộc sống
của nó, nhưng từ nay về sau, anh tuyệt đối không để nó tiếp tục như vậy nữa.”
Năm đó sau khi ly hôn, căn nhà cũ ở thành phố X và phân nửa tài sản đã chia cho
người vợ cũ, công việc cũng xin điều đến thành phố G, Lý Khải Sơn cái gì cũng
có thể nhường, nhưng con gái nhất thiết phải theo bố, phải mang họ Lý của ông,
về điểm này thì chẳng nghi ngờ gì, mà lúc ấy tòa cũng đã phán quyết cho Ninh
Ninh theo bố, nhưng con gái yêu quý không may bị tai nạn xe cộ phải nhập viện,
suýt chút nữa thì bị mù.
Hai tháng nằm viện cô chẳng nói lấy nửa lời, câu đầu tiên nói ra là: “Con muốn
ở với mẹ.”
Câu nói ấy khiến ông nghẹn lòng, bứt rứt, ông là một người cha, cũng hy vọng
con gái quấn mình một chút... nhưng cuối cùng đành phải nhượng bộ, đợi con gái
lớn một chút, hiểu chuyện rồi sẽ đưa về thành phố G, nhưng không ngờ con gái
không hề có ý định quay về với ông, còn mẹ đẻ thì mặc kệ để con gái thích sống
sao cũng được.
Mấy năm trước còn có thể nói do con cái chưa khôn lớn, nhưng đến giờ vẫn như
thế, con gái không hiểu gì thế thái nhân tình, không có những kế hoạch tương
lai, mãi như thế, ông thật sự không thể chấp nhận được.
Lý Khải Sơn ý tứ sâu xa nói: “Cẩm Trình, anh tin tưởng cậu, không chỉ vì quan
hệ thân thích mà còn vì anh xem trọng năng lực của cậu.”
Chu Cẩm Trình cười: “Em biết.”
“Chị cậu mấy năm nay chung sống với anh cũng chẳng dễ dàng gì. Anh bảo Ninh
Ninh gọi cậu một tiếng “cậu” nó cũng gọi rồi, nhưng từ đầu đến cuối không chịu
gọi Chu Hề một tiếng “dì”, tuy chị cậu không nói ra nhưng anh biết trong lòng
chị cậu rất khó chịu. Năm xưa anh không để chị sinh con là vì muốn bù đắp cho
Ninh Ninh, nhưng như thế cũng là không phải với Chu Hề, anh muốn chị cậu coi
Ninh Ninh như con đẻ, nhưng con bé thì...”
Lý Khải Sơn cầm từ trên bàn sách lên một tấm ảnh trẻ con, xinh đẹp dịu dàng,
mắt sáng long lanh, miệng cười má lúm như hoa nở, nói: “Cậu nói xem, Ninh Ninh
ngoan thì ngoan thật, nhưng tính tình lại lạnh lùng, đã không thích ai thì
không bao giờ biết quan tâm, ngay đến cả ông bố như anh nó cũng chẳng để tâm
mất rồi.”
Chu Cẩm Trình lặng lẽ không nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ hờ hững khó tả.
Từ Mạc Đình tìm chỗ đỗ xe, An Ninh vào trước tìm
chỗ.
“Xin hỏi có mấy người ạ?”
“Hai người.” Cô đang định đi vào cửa trong, bên cạnh có người bước vội qua An
Ninh, hai người chen nhau, người phụ nữ kia nhìn An Ninh, gắt: “Lợn à, không
biết nghiêng người mà đi sao?”
An Ninh cau mày: “Tôi có phải là cua đâu.”
Hai nhân viên phục vụ đứng cạnh đó được phen cười sung sướng.
Người kia bực tức thấy rõ: “Cười cái gì? Thái độ phục vụ của mấy người kiểu gì
thế hả?”
Nhân viên thấy vị khách này thể hình rõ ràng là “đẫy đà” hơn An Ninh n lần,
thực sự cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng vẫn đon đả chào hỏi: “Xin hỏi có mấy
người ạ?”
Đối phương liếc xéo An Ninh một cái rồi mới quay sang nói với nhân viên: “Có
người đặt chỗ rồi, dẫn đường đi!” Nói xong ưỡn ẹo đi vào trong.
Còn An Ninh được nhân viên phục vụ tận tình tìm một chỗ khá ổn cạnh cửa sổ,
nhưng vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngồi cách đó hai
bàn.
An Ninh “á” lên một tiếng, bởi vì người ngồi đối diện với chị ta nhìn rất quen,
là ai nhỉ?
An Ninh thấy lạnh hết má, ngước mắt lên nhìn thì ra là Từ Mạc Đình, bàn tay anh
ấp vào má trái cô rồi mới ngồi xuống đối diện.
“Ngó nghiêng gì đấy?”
An Ninh nghĩ người này lại sắp tìm cớ để trêu mình. Cô âm thầm phòng bị.
Từ Mạc Đình rót trà cho An Ninh: “Phu nhân, mời nhé!”
“Được thôi!”
“...”
Lúc đồ ăn mang lên thì điện thoại của cô đổ chuông, nhìn số rất quen: “Xin
chào!”
“Chị dâu, tôi hết tiền ăn