Teya Salat
Bức Thư Bị Lãng Quên

Bức Thư Bị Lãng Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322572

Bình chọn: 7.5.00/10/257 lượt.

Mạc Đình, đối phương hình như cũng không lo lắng nữa, An

Ninh cúp máy, thấy chị cả Tường Vy đang ném điện thoại: “Bình thường bốc phét

cứ gọi là lên trời, quen biết hết cục trưởng nọ, quan chức kia, đến lúc có

chuyện thì chẳng thấy quen biết ai, quen mỗi tay lái xe quèn! Đồ vô tích sự!”

Tường Vy nói: “Hay là mất chút tiền là xong thôi.”

Chị cả không đồng ý: “Cần gì phải mất tiền, mình đâu có sai, gã đê tiện kia

thật là không biết phải trái mà, chưa đánh cho nó tìm răng dưới đất là may cho

nó rồi. Hơn nữa, nếu đút tiền chẳng phải là góp phần làm tăng thêm hiện tượng

tiêu cực trong xã hội sao?”

Tường Vy chỉ còn biết cười khổ: “Thế làm sao? Kiểu gì cũng không thể để bị giam

giữ, ra ngoài mà có “vết” là không tìm được người yêu đâu.”

An Ninh hỏi: “Hay để tôi tìm người thử xem?”

Chị cả quay đầu: “Em quen người của Sở cảnh sát à?”

“Cũng không phải Sở cảnh sát... nhưng cũng là quan chức.”

Người An Ninh tìm là Chu Cẩm Trình, tuy trong lòng thấy không thoải mái, nhưng

chuyện này còn có cả chị em Tường Vy vướng vào, cảm xúc cá nhân đành phải xếp

sau thôi, với lại quan chức mà cô quen biết cũng chỉ có anh ta.

Đối phương hỏi cặn kẽ về quá trình sự việc, An Ninh kể đến đoạn dùng gậy đánh

ngất đối phương, Chu Cẩm Trình ở đầu dây bên kia hình như cười.

Đang gọi điện thì có viên cảnh sát bước vào nói là phải lấy lời khai, ai trước

đây, chị cả bèn lên trước.

“Mấy người dính vào vụ gì?” Người nữ không quen biết trong phòng giam đã để ý

đến bọn họ ngay từ khi bọn họ bước vào phòng,

Tường Vy nhún vai: “Ẩu đả.”

“À, không giống.”

An Ninh lắc lắc đầu, hỏi: “Thế giống cái gì?”

Đôì phương nói: “Phần tử trí thức.”

Tường Vy cười ngay: “Bà chị đúng là có con mắt tinh đời, bọn tôi chính là những

nhà khoa học tương lai.”

An Ninh lặng lẽ quay đầu nhìn vào góc tường.

Vừa đến lúc An Ninh phải đi lấy lời khai thì Chu Cẩm Trình đến, nhìn thấy người

đang cần mình nhưng Chu Cẩm Trình không vội bước đen gặp cô ngay mà bắt tay hàn

huyên với một lãnh đạo Sở cảnh sát đang đi ra từ trong văn phòng.

“Hóa ra là con gái của Bí thư Lý.”

Chu Cẩm Trình cười: “Còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện.”

“Thực ra anh Chu không đến thì chúng tôi cũng sắp phải thả người, cấp trên gọi

điện đến, người nhà họ Từ, anh bảo tôi phải... Haizz, thực ra cũng là việc nhỏ

thôi, bệnh viện đã gọi điện đến thông báo người bị đánh cũng không có gì đáng

ngại. Bên tôi làm xong trình tự, cái gì cần hỏi thì hỏi, hỏi xong là bọn họ có

thể đi.”

Chu Cẩm Trình gật đầu, bắt tay người đó lần nữa: “Cảm ơn anh!”

Ra khỏi Sở cảnh sát, chị cả cảm ơn Chu Cẩm Trình, Tường Vy với An Ninh làm một

ám hiệu tay với nhau là tối nay liên lạc rồi chị em họ bắt xe đi luôn.

An Ninh theo sau Chu Cẩm Trình một đoạn: “Việc hôm nay, cảm ơn anh!”

Chu Cẩm Trình nhìn cô, nói: “Tôi đưa em về nhà nhé!”

An Ninh cũng không nói gì thêm, về đến nhà tắm xong thì điện thoại kêu, là

Tường Vy. Màn chào hỏi xã giao được bỏ qua, Tường Vy đi vào chủ đề chính: “Ông

cậu của bà cũng lợi hại nhỉ?”

“Ừ!” Cô vừa lau khô đầu vừa trả lời qua loa.

“Meo Meo à, chị tôi bảo tôi hỏi bà, cậu bà đã có người yêu chưa?”

“Haizz!”

Tối hôm đó, Lý Khải Sơn về nhà ăn cơm như thường lệ, thời gian này ông luôn tìm

con gái nói chuyện. An Ninh từ trên tầng đi xuống thì thấy Lý Khải Sơn đang

bước vào cửa, còn có cả Chu Cẩm Trình lúc trước về cùng cô. Cô nghĩ, lát nữa sẽ

cùng bà ra ngoài đi dạo.

Đang ngồi trên ghế sofa, thấy An Ninh đi xuống, bà nội liền đứng dậy dắt tay cô

cháu gái với nụ cưòi hiền hòa: “Đói chưa? Hôm nay bà với dì Chiêm đi siêu thị

mua nhiều đồ ăn lắm, toàn là thứ cháu thích ăn cả đấy.”

“Cảm ơn bà!”

Lý Khải Sơn thấy bà coi cháu như bảo bối, lắc đầu bảo: “Đã từng ấy tuổi đầu

rồi, bà còn coi nó như trẻ con.” Bà đâu có để ý mấy lời đó, cười hà hà bảo:

“Tôi chỉ có cô cháu gái này, không thương nó thì thương ai?”

An Ninh theo bà ra ngồi trên sofa, Chu Cẩm Trình ngồi ở chỗ cách cô không xa.

Cô và cậu trẻ xưa nay vốn chẳng hòa hợp, chủ yếu là vì trước đây có chuyện

không mấy vui vẻ. Nhưng hôm nay dù sao người ta cũng đã giúp mình, An Ninh chào

một câu: “Cậu!” Đối phương khẽ gật đầu. Lý Khải Sơn vói Chu Cẩm Trình nói

chuyện một thôi một hồi về công việc mới chuyển sự chú ý sang cô: “Sang năm con

có dự định gì chưa?”

“Thi tiến sĩ ạ.”

Chỉ mới nói thế, tất cả mọi người đang ngồi đều quay ra nhìn cô. Bà nội cũng

ngạc nhiên: “Sao cơ? Ninh Ninh lại đi học tiếp à?”

Lý Khải Sơn nói: “Học nhiều chưa chắc đã hữu dụng.”

Trong lòng An Ninh cũng hiểu, ba cô sẽ không dễ dàng đồng ý để cô đi học tiếp,

đang định mở lời thì Chu Cẩm Trình ngồi bên cạnh đã cười nói: “Chuyên ngành của

Ninh Ninh nếu học tiếp được tiến sĩ thì còn gì tốt hơn nữa, đã là khoa Lý hóa,

bằng cấp là yêu cầu cứng mà.”

An Ninh ngẩn người, có đôi chút không lý giải nổi.

Lý Khải Sơn rõ ràng là không tán thành: “Con gái không cần học cao quá.”

Bà nội bảo: “Ninh Ninh muốn học, cứ để nó học.”

“Ông, bà, có thể ăn cơm được rồi.” Dì Chiêm bắt đầu bê từ trong bếp ra một món

ăn, An Ninh đứng dậy giúp, cũng là để không khí đỡ