
ngủ sớm đi.”
Làm sao mà ngủ được chứ?!
Đêm ấy, An Ninh mất ngủ, lăn qua lộn lại trằn trọc bâng khuâng, đến khi ngủ
được thì gặp ác mộng, một con sói xám bước tới nói với con thỏ trắng: “Muốn ta
cho ngươi cà rốt cũng được, ngươi phải cho ta cắn ngươi một miếng.”
Meo Meo đáng thương quên mất rằng, thực ra, suy cho cùng món nợ cá cược đó vốn
chẳng liên quan gì đến cô cả.
An Ninh cứ nơm nớp mất hai ngày, cuối cùng thì
cũng sóng yên biển lặng. Chỉ là bất giác hoài nghi không biết có phải Từ Mạc
Đình đang trêu chọc mình?
Ngày thứ ba, Tường Vy gọi điện bảo cô ra ngoài, nói là đã phát hiện ra tung
tích bà chị cả.
Lúc bước ra cửa thì gặp bà đang ngồi phơi nắng. Bà cười hà hà bảo: “Ninh Ninh,
hôm nay ăn mặc đẹp thế, có phải là đi hẹn hò không?”
An Ninh nhoẻn miệng cười: “Bà nghĩ nhiều quá, cháu đi gặp bạn thôi.”
Hẹn gặp Tường Vy ở một bến xe bus trong thành phố, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng
thân quen đang nghe điện thoại lướt đến: “Xin lỗi! Chị gọi nhầm số rồi, tôi
không quen anh ta. Cái cô này thật là, tôi nói rồi, tôi không quen bác sĩ nào
cả.” Càng ngày càng hết kiên nhẫn, cũng không biết bên kia nói những gì, Tường
Vy đã chạy đến nơi, vỗ vào vai An Ninh, nói một mạch: “Mẹ kiếp, chúng tôi còn
chưa ngủ dậy, đang bận, anh ấy không rảnh nghe điện thoại của cô.”
Đám người đợi xe xung quanh đều ngoái cổ lại nhìn, An Ninh vẫn bình thản cười ý
nhị, đúng là đạt đến cảnh giới...
Tường Vy săm soi An Ninh từ trên xuống dưới: “Cô nương, đẹp đấy!”
“Chứ còn gì nữa.”
Nghe đâu, chị cả Tường Vy mấy hôm nay ở một khu gần trung tâm thành phố, hai
người vừa bước đến cổng khu đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ từ phía vườn hoa. An
Ninh và Tường Vy nhìn theo hướng phát ra tiếng cãi cọ, chỉ thấy một nam một nữ
đang chửi nhau, nhân vật nữ chính là Phó đại tỷ: “Anh tưởng anh kiếm được nhiều
lắm đây hả, còn không bằng tôi kiếm.”
Nhân vật nam bị nói cho đỏ mặt tía tai, ngượng quá hóa cục, ngay giữa chốn đông
người định sấn đến tát cho Phó đại tỷ mấy tát. Nhưng động tác của Tường Vy
nhanh hơn, xông đến từ phía sau đạp cho anh ta một phát: “Chị tao mày cũng dám
đánh! Tao đánh cho mày chết!” Nói xong lại bồi thêm hai cú, người hiếu kỳ xúm
lại ngày càng đông: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy đánh lộn bao giờ à?”
“...”
Nhân vật nam kia đã lổm ngổm bò dậy, phun ra một câu tục tĩu “Mẹ mày chứ!”, rồi
định xông đến đánh Tường Vy. Lúc này, chị cả Tường Vy lại từ phía sau đạp cho
anh ta một đạp.
Cục diện này An Ninh không biết là nên lo lắng hay nên cười, còn anh chàng kia
thì hình như bị đánh đau nên sôi máu, xô Tường Vy ngã rồi quay ra ẩu đả với bà
chị. Chị Tường Vy suy cho cùng cũng chỉ là phụ nữ, chẳng mấy chốc đã ở thế hạ
phong. Tình hình có vẻ khó thu xếp, An Ninh nhìn thấy ở chỗ cửa sắt có một cái
gậy, nghĩ ngợi gì đó, cô nhặt lấy cây gậy phang một phát, cũng từ phía sau anh
ta.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô, anh chàng kia cũng chỉ kịp nhìn cô một cái
rồi gục luôn.
Cũng không biết ai đã báo cảnh sát, lúc anh ta gục xuống cũng là lúc cảnh sát
đến hiện trường.
Sau đó, lần đầu tiên trong đời An Ninh đến Sở cảnh sát.
Trong căn phòng hai mươi mét vuông, bày mấy chiếc ghế dài, ở giữa là một chiếc
bàn vuông. Trong phòng, ngoài ba người họ ra, còn có hai nam, một nữ.
“Xin lỗi em gái nhé, khiến em bị liên lụy.” Phó đại tỷ ngồi xuống bên cạnh An
Ninh, vỗ vỗ vào vai cô.
An Ninh cười cười: “Coi như cũng được biết sự đời.” “Biết mà, chị đã bảo em rất
thú vị mà!”
Tường Vy lúc ây đang đứng ở cửa ngó nghiêng bên ngoài, quay lại hỏi: “Chắc
không giam giữ chúng ta thật đây chứ? Chỉ là đánh nhau thôi mà!”
Người nam trong phòng đang cúi đầu bỗng ngẩng lên nhìn Tường Vy: “Lần đầu vào
đây đúng không? Bảo người nhà chuẩn bị tám trăm tệ đi, rồi cầu cho người bị cô
đánh không tồ' cáo cô, chứ nếu không đi tù cũng có khi!”
“Không phải chứ?” Tường Vy và An Ninh nhìn nhau. Chị Tường Vy lúc này lại tỏ ra
khá điềm tĩnh: “Không sao, chị có người đỡ!” Nói xong lôi điện thoại ra gọi.
An Ninh ngồi mãi thấy cũng bứt rứt, định lấy điện thoại ra xem tin tức, kết quả
là không lên được mạng, khóc ròng. Tín hiệu ở Sở cảnh sát sao còn kém hơn cả
miền núi thế này? Đành quay sang gửi tin nhắn. Tin nhắn gửi đi chưa được nửa
phút thì điện thoại đã gọi đến.
“Có chuyện gì thế?” Giọng của Từ Mạc Đình không nhanh không chậm, không khác gì
mấy so với bình thường.
“À, không sao.” Tin nhắn của cô lúc trước là: “Em đánh nhau, đang ở Sở cảnh
sát, không lên mạng được.” Ý cô muốn nói chủ yếu là: Sở cảnh sát mà không lên
được mạng, đúng là cơ quan nhà nước.
“Thế có bị thương không?”
“Không sao, không sao.” An Ninh hoàn toàn không muốn anh phải lo lắng, hơn nữa
đây chính xác là một vụ việc nhỏ nên mới nói với anh, coi như là báo cáo tình
hình.
Mạc Đình hơi trầm ngâm: “Em làm người khác bị thương à?”
Ách! Khá là xấu hổ: “Ừ, đúng.”
Đối phương ngừng lại hai giây, “Ừ” một tiếng: “Thế thì không sao.”
An Ninh nhìn lên trần nhà, làm sao cô có cám giác cứ giống như... “giúp Trụ
Vương làm điều bạo ngược” vậy?!
Nói thêm mấy câu với