
là Phó đại tỷ, theo cách nói của Tường
Vy thì chị cô bỏ nhà ra đi, muốn nhờ An Ninh khuyên bảo vài câu. “Bà già tôi
ngày nào cũng hỏi bà ấy xem đã được tăng lương chưa. Bà chị dạo này áp lực cũng
lớn, ầm ĩ một hồi, tạch một câu: “Làm gái gọi rồi, lương tăng theo ngày”, thế
rồi đi luôn.”
An Ninh ngẩn tò te: “Tôi biết khuyên thế nào? Tôi với chị bà cũng chẳng quen
thân.” Mới gặp nhau có một lần, làm thế e là hơi đường đột.
“Không sao, chị ý thích bà lắm!”
Có liên quan trực tiếp gì đến thích hay không thích sao?
Nhưng hôm đó cũng không gặp được chị Tường Vy như dự tính, Tường Vy chắc
mẩm: “Bà ý đi giác hơi rồi, mấy hôm trước thấy lưng bả lốm đốm cứ như con bọ
rùa bảy đốm ấy. Đúng rồi, hôm nào bọn mình cũng đi giác hơi đi, nghe đâu giúp
thông khí hoạt huyết, cân bằng âm dương, cân bằng âm dương.”
“...” Cô muốn về thành phố X.
Thành phố X lúc này vẫn
còn hơi lạnh, nhưng vẫn có mặt trời, cuối tuần Từ lão đại vẫn dắt theo mèo con
đi tản bộ, người đi lại trên con đường rừng nho nhỏ thỉnh thoảng vẫn ngó nhìn
chàng trai tuấn tú và con mèo đen đáng yêu đang lon ton dưới chân.
Từ Mạc
Đình ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh đường, chú mèo cũng ngoan, thấy thế nhảy lên
cuộn tròn mình lại, liếm liếm lông trên lưng nó rồi “meo” một tiếng với chủ.
Mạc Đình mỉm cười: “Mày cũng thật biết phối hợp với tao, không giống ai đó...”
Vừa nói vừa vuốt ve anh bạn nhỏ. Đúng lúc chuông điện thoại kêu, Từ Mạc Đình
nghe máy, đối phương bảo: “Lão đại, chơi bóng đi”, vẫn là lão tam đã thua tiền
chơi bóng.
Người đang phơi nắng uể oải nói: “Không rảnh.”
“Làm gì mà không rảnh? Chị dâu thì không có ở đây.” Quả này không lấy lại tiền
quyết không buông tha.
Từ Mạc Đình lim dim mắt, có cảm giác đánh trúng hồng tâm: “Cậu còn tiền không?”
Mẹ kiếp, sỉ nhục người khác! Lão tam cáu quá bèn tung tuyệt chiêu: “Tôi có một
tấm ảnh của chị dâu.”
Từ Mạc Đình cười cười: “Ảnh của cô ấy, cần tôi có thể tự chụp.”
Lão tam cười cười: “Hi hi, ảnh trong tay tôi là ảnh chụp chị hồi năm thứ nhất,
mười chín tuổi, mười chín tuổi đấy, lão đại chụp được không, chụp nổi không? Ha
ha ha ha!”
Mạc Đình hừ một tiếng: “Muốn chết à?”
Chiều hôm ấy, trên đường về nhà, An Ninh nhận được một cú điện thoại của người
lạ: “Chị dâu! Bao giờ thì chị về thêếêêê...?”
Không giống giọng Trương Tề. Ai thế nhỉ, nghe giọng quen quen.
An Ninh bước vào cửa, Chu Hề đã về nhà, đang lúi húi trong bếp làm cơm tôi,
nghe thấy tiếng liền thò đầu ra: “Ninh Ninh, về rồi à?”
“Dạ, bà đâu ạ?”
Chu Hề cười, nói: “Đang ở trong phòng, cơm cũng sắp xong rồi, con gọi bà xuống
ăn cơm nhé.”
Bà đeo cặp kính lão, đang xem kinh kịch. An Ninh bước đên ngồi xuống bên
giường, bà kéo bàn tay cô cháu gái còn lạnh đưa vào trong chăn. “Cháu vẫn không
thích người nhà họ Chu à?”
An Ninh lắc đầu chầm chậm: “Cũng không phải là không thích ạ!”
Bà vỗ vỗ lên vai cô, nói: “Không thích cũng không cần miễn cưỡng, suy cho cùng,
có một số người trong cuộc đời cháu chỉ là khách qua đường. Haizz, mà mấy năm
nữa bà cũng thực sự trở thành khách qua đường với cháu rồi.”
“Bà sống lâu muôn tuổi.”
Bà cười to: “Thế cho bà vay mấy lời tốt lành của cô cháu vàng cháu bạc vậy!”
Ăn cơm xong, An Ninh ngồi xem ti vi với bà và Chu Hề một lúc thì về phòng. Vừa
mở máy tính ra đã thấy Mạc Đình online, đúng là chuyện ngàn năm khó gặp. An
Ninh nghĩ một lúc rồi gửi cho anh biểu tượng mặt cười.
Từ Mạc Đình: “Webcam.”
An Ninh: “= =! Lên mạng cái đã web với chẳng cam, phù phiếm! Đúng là bi kịch.”
Cô đánh máy còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ.
Rốt cuộc thì webcam cũng được bật lên, hai người ba, bốn ngày chưa gặp mặt,
nhìn thấy anh, An Ninh phát hiện mình có cảm giác rất nhớ người đó. Ở nhà, Từ
Mạc Đình ăn mặc rất thoải mái, đúng kiểu ở nhà, không phải áo nỉ thì là áo
thun. Tướng mạo tính cách anh đều lạnh như băng, ăn mặc lại thích chất liệu ôn
hòa, màu sắc cũng ôn hòa.
An Ninh thở dài một tiếng: “Lâu rồi không gặp.”
Từ Mạc Đình hơi nhướng mày: “Đúng là lâu lắm rồi.”
“Haizzzzz... Gần đây anh bận lắm hả?”
“Nhờ phúc của em...”
“...” Cảnh giới này cô có tu luyện cả đời cũng không đạt được.
Hai người nói chuyện nhì nhằng một lúc, nhớ đến cú điện thoại lúc trước với mấy
lời kể của Tường Vy, An Ninh hỏi bóng gió: “Mạc Đình, Trương Tề là người thành
phố X à?”
“Trương Tề và lão tam đều là người ở đây.”
“Ờ, anh đi cá cược à?” An Ninh vốn định khéo léo hỏi từng chút một, ban đầu là:
“Anh đi chơi bóng với Trương sư huynh à?” Sau đó sẽ hỏi: “Bọn anh ai chơi thua
sẽ bị phạt đúng không?” Cuối cùng sẽ hỏi: “Phạt gì vậy?” Thế mà...
Từ Mạc Đình xem chừng đã bò ra bàn, đôi mắt có vẻ cười cười nhưng giọng điệu
vẫn bình thản: “Thực ra, muốn trả lại tiền cũng không phải là không được.”
An Ninh ngẩng đầu lên: “Hử?”
“Người anh thích... trả nợ bằng cả tấm thân.”
Từ lão đại, kiếp trước anh là thổ phỉ hay sao? Tự nhiên thì thầm: “May mà anh
không ở đây.”
“Nếu phu nhân đã có lời mời, vậy thì... ta đến nhé!”
Mãi lâu sau đó An Ninh cũng không có phản ứng gì, lúc định thần lại, đối phương
đã nói: “Không còn sớm nữa, em