
vãn mọi chuyện, chấm dứt cơn ác mộng kinh hoàng này ? Đánh mất thứ mình yêu quý nhất
không phải cảm giác mất mác, mà là cảm giác ngập đầy. Ngập đầy những vết thương, nỗi đau, phải tìm ra những quy luật dành cho mình. Buộc bản
thân chấp nhận.
Giữa khu rừng vắng vẻ, ngôi biệt thự xám đen ẩn mình trong bóng tối. Sự tĩnh mịch và u ám gợi lên cảm giác chết chóc, rùng rợn.
Trong căn phòng ẩm thấp, tối tăm, hai cô gái nằm bất tỉnh trên nền gạch, không ngừng phả vào không khí những hơi thở mang nỗi khiếp đảm.
Nhã Nhi khó nhọc mở mắt, đôi vai gần như mất đi cảm giác vì cú đánh của
tên bắt cóc. Khi ngồi thẳng được thân người, cô phát hiện tay và chân
mình bị trói chặt, sợi dây thừng cứa mạnh vào da, tứa máu.
Vân Linh bất động nằm bên cạnh, một bên má sưng đỏ vì cái tát hung tợn của bọn người kia.
Nhã Nhi cố nhích người đến gần Vân Linh, ra sức lay cô bạn.
-Vân Linh, Vân Linh…tỉnh dậy đi!
Hàng mi dài khẽ động đậy, thân người nhỏ bé bắt đầu vùng vẫy.
-Nhã Nhi, chúng ta đang ở đâu ? Tay và chân tớ ?
Đưa hai bàn tay bị cột chặt vào nhau đỡ Vân Linh, Nhã Nhi dời mắt đến cánh cửa đang đóng kín.
-Tớ không biết đây là đâu! Vân Linh, tớ nghĩ chúng ta bị bắt cóc. Nhưng lúc bọn chúng ra tay, hình như mục tiêu chính là cậu.
Vân Linh nhíu mày, mái tóc bết chặt vào khuôn má đẫm mồ hôi.
-Nếu bọn bắt cóc nhắm vào tớ, chắc chúng chỉ muốn tiền. Nhã Nhi, khi nào có cơ hội, cậu mau tìm cách trốn thoát!
Nhã Nhi lắc mạnh đầu, đôi tay lạnh toát nắm lấy tay Vân Linh.
-Vân Linh, có đi chúng ta cùng đi, tớ nhất định sẽ không bỏ cậu ở lại.
Trong đêm tối lạnh lẽo, cái siết tay ấm áp đến lạ kì. Hai cô gái dù bé
nhỏ, hai trái tim dù đang run lên vì sợ nhưng tình bạn giữa họ lại to
lớn và vô cùng vững tin, nó giúp cả hai mạnh mẽ, can đảm để đương đầu,
thách thức mọi nguy hiểm.
Cánh cửa cũ kĩ mở ra tạo nên tiếng kèn kẹt đáng sợ. Một bóng đen chậm rãi bước vào mang theo tiếng cười như vọng về từ địa ngục.
-Ha ha, yên tâm. Không có trường hợp một người phải ở lại đây đâu! Vì cả hai cô, không ai có thể thoát khỏi.
Nhã Nhi ngẩng mặt, chăm chăm nhìn vào cô gái. Chiếc mặt nạ đỏ thẫm che hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc lẻm.
Cô giật mình, cố nhìn thật kĩ ánh mắt ban nãy, đuôi mắt dài và xếch
lên, ánh nhìn làm Nhã Nhi có cảm giác quen thuộc, một hình ảnh chợt
thoáng qua trong đầu khiến cô bất giác rùng mình.
Nhận ra thái độ của Nhã Nhi, cô gái vội cụp mắt, xoay người bước lại gần Vân Linh.
Nhã Nhi vẫn nắm chặt tay Vân Linh, hốt hoảng hét lên:
-Tránh ra, không được động đến cậu ấy !
Một tiếng vỗ tay vang lên,ngay lập tức đám người áo đỏ bước vào, hành động như những con rô bốt được cài đặt sẵn.
Vân Linh dựa sát vào người Nhã Nhi, môi mím chặt. Cô cảm nhận những nguy hiểm đang gần kề, dám bắt cóc người giữa ban ngày chứng tỏ bọn chúng
không phải hạng vừa.
Mãi suy nghĩ, Vân Linh không biết cô gái kia đã đến bên cạnh mình lúc
nào. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cô, vuốt ve vết đỏ ửng đang sưng tấy.
Giọng nói mang vẻ thương xót, có chút gì đó tức giận.
-Các người, ai ra tay đánh cô ta thế này ?
Một tên áo đỏ run rẩy bước lên,cuối đầu nhìn vào đóa hồng trên ngực áo.
-Là tôi thưa chủ nhân!
Thái độ và lời nói của bọn người này khiến Nhã Nhi và Vân Linh mơ hồ, có lẽ cô gái không có ác ý, cô ta có thể bị ai đó sai khiến làm những
việc này. Nghĩ đến đây, một hy vọng bất chợt le lói trong lòng hai cô
gái, tâm trạng vừa mừng rỡ vừa lo sợ đan xen nhau.
Đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên sau chiếc mặt nạ, cô gái thầm hài lòng với màn kịch thú vị mình bày ra.
Thấy chủ nhân vẫn không nhìn mình, tên áo đỏ thất thần, kinh hãi suy
tưởng những hình phạt khủng khiếp mà chủ nhân đã từng làm với kẻ khác,
được áp dụng trên người mình. Hắn nhắm nghiền mắt, mồ hôi không ngừng
rịn ra trên trán.
Không để ý đến tên thuộc hạ đang sợ đến biến sắc, cô gái một lần nữa chạm tay vào má Vân Linh.
Vân Linh giật bắn người, lùi mình về phía sau. Cô ta là đồng minh hay kẻ thù, cô không thể phân biệt, cũng không muốn biết, điều cần làm bây giờ là phải thật bình tĩnh.
Bàn tay xa lạ kia sững lại, một nụ cười khe khẽ vang lên kèm theo tiếng…CHÁT.
Vân Linh đau đớn hét lên, khóe miệng bật máu vì cái tát quá mạnh vừa rồi.
Cô gái quay sang nói với tên thuộc hạ, giọng điệu nhẹ tênh.
-Ngu ngốc! Tát như vậy là quá nhẹ! Phải thế này, rõ chưa?
Nhã Nhi bị động chứng kiến tất cả, cô vội vàng ôm đôi vai đang run bần
bật của Vân Linh, sợ hãi đỡ lấy khuôn má đỏ như máu của cô bạn.
Quăng ánh mắt căm phẫn tới con người tàn độc kia, cô siết chặt tay.
-Các người rốt cuộc muốn gì? Hạ gia có rất nhiều tiền, họ sẽ cho các
người, chỉ cần đừng tổn thương đến Vân Linh. Bằng không Hạ Anh Du sẽ
không tha cho các người!
Tiếng cười một lần nữa vang lên, cô gái bước về phía đám người áo đỏ, vỗ vai một tên trong số đó.
-Ngươi có nghe cô ta nói gì không ? Ha ha…Hạ Anh Du chẳng phải đang loay hoay với đám người vô dụng của anh ta à ? Gọi cả cảnh sát và xã hội
đen, hừ..chỉ biết dùng sức lực một cách ngu ngốc!
Đưa tay ôm lấy bên má đau điếng, Vân Linh giận d