
ộng. Trần
Mặc Đông thử mấy phương pháp mà trước đây Lộ Nghiên không bao giờ đồng ý làm, nhưng lần này cô không những không phản đối mà còn vô cùng phối
hợp, nhiệt tình hưởng ứng.
Lúc hai người tỉnh lại, mặt trời đã
lên cao. Lộ Nghiên không chịu được ánh mắt như cười như không của Trần
Mặc Đông. Nghĩ lại cơn kích tình vừa nãy quả thực khiến cô xấu hổ, cô úp mặt lên gối, bất kể Trần Mặc Đông gọi thế nào cô cũng không chịu ngẩng
đầu.
“Mau dậy đi, ngạt thở thì làm sao? Anh thề không nhìn em nữa.”
“Vậy anh dậy trước đi.”
“Lộ Nghiên, anh nói cho em biết, em mau dậy cho anh, nếu không anh sẽ không khách khí đâu.”
“…”
“Đã là vợ chồng lâu như vậy, em còn xấu hổ gì nữa.” Trần Mặc Đông vừa nới
vừa nhấc cả người Lộ Nghiên dậy. Lộ Nghiên bị nhấc bổng khỏi giường, chỉ biết giấu mặt vào trong ngực Trần Mặc Đông.
“Em cũng có lúc đáng yêu như thế này sao?”
Lộ Nghiên hung hăng đánh Trần Mặc Đông một cái coi như câu trả lời.
“Chiều nay về nhà cùng anh.”
“Không muốn về.”
“Không được.”
“Em nói được là được.”
“Ở đây không có việc của em.”
“Không có việc mà có lương là được.”
Chiều tối ngày hôm đó, Trần Mặc Đông vẫn một mình quay lại Bắc Kinh. Lộ
Nghiên biết cuối cùng Trần Mặc Đông vẫn rất tức giận. Lộ Nghiên hiểu
nguyên nhân anh tức giận, nhưng cô không cách nào thuyết phục được mình
quay trở lại.
Với những chuyện sau bữa tiệc rượu hôm trước, Lộ
Nghiên thực sự không còn nhớ chút gì, nhưng có thể biến kiểu đàn ông như Trần Mặc Đông thay đổi thái độ sau một đêm nhất định có chuyện đã thực
sự chạm tới đáy lòng anh. Đàn ông thực sự cũng cần sự quan tâm. Nhưng Lộ Nghiên trước kia chưa từng nói một câu mềm mại yếu lòng, cô chưa từng
nói quan tâm, cũng chưa từng nói ghen, thậm chí cũng không nghe lời giải thích của Trần Mặc Đông. Có lẽ sau tiệc rượu, cô đã thực sự nói ra
những gì mình nghĩ. Cô cảm thấy may mắn vì trong cơn say, mình có thể
nói ra những lời mà bình thường không có cơ hội để nói. Quả thực những
lời nói đó đã khiến mối quan hệ giữa cô và Trần Mặc Đông trở nên dịu đi.
Tuy vậy cô vẫn rất để ý, có lẽ cô có thể chắc chắn Trần Mặc Đông yêu cô, sẽ không rời xa cô, nhưng cô vẫn để tâm đến quá khứ của anh. Đó là bệnh
chung của phụ nữ, một khi đã yêu sẽ trở nên tham lam, Lộ Nghiên cũng
không ngoại lệ. Có lẽ xa cách có thể khiến cô thoải mái một chút, vì cô
bỗng cảm thấy rất sợ sẽ nhìn thấy hai người đó đồng thời xuất hiện, cho
dù hiện tại hai người đó chỉ dừng ở mức quan hệ công việc. Cô không nghĩ được phương pháp gì để “báo thù” nên chỉ nghĩ tới cách kiềm chế chính
mình. Khi thật sự gặp phải cảnh đó, trong lòng Lộ Nghiên rối bời nhưng
cuối cùng cô vẫn không vượt qua được thói quen của chính mình, giả vờ
như không có gì xảy ra, giả vờ chào hỏi lịch sự. Nếu cứ như vậy thì đến
một ngày sự lạnh lùng của cô sẽ chôn vùi cuộc sống của chính cô.
Tối hôm đó, Lộ Nghiên dọn đồ về lại khu nhà ở của nhân viên. Cô lớn tuổi
nhất trong bốn cô gái ở cùng. Mấy cô gái ngồi quanh nồi lẩu vừa ăn vừa
trò chuyện.
“Tối qua Trần tổng rời đi sớm, nghe nói còn ôm một cô gái đi cùng.” Vô tình chủ đề bàn luận lại là bữa tiệc tối qua, Lộ
Nghiên chỉ biết cúi đầu ăn lẩu.
“Mọi người nói xem Trần tổng đã kết hôn chưa?”
“Chắc là chưa đâu, nếu không sao có thể ôm cô gái đó như vậy?”
“Haiz, đàn ông kết hôn rồi cũng vẫn có thể ôm người phụ nữ khác đấy.”
Ba người nói chuyện, mỗi người một câu thêm vào đến mức Lộ Nghiên chỉ biết im lặng, không nói được gì.
“Lộ Lộ, cậu không phải được điều từ Bắc Kinh đến sao? Chắc cậu phải biết Trần tổng kết hôn hay chưa chứ?”
“Mau ăn đi, chín hết rồi này.” Lộ Nghiên chuyển chủ đề.
“Nếu vẫn chưa kết hôn thì tốt, vẫn có thể có một đối tượng để ảo vọng.” Cô gái nào đó mơ màng nói.
Lộ Nghiên cất tiếng nói: “Anh ấy kết hôn rồi, em đổi đối tượng ảo vọng đi.”
“Vợ anh ấy là người thế nào, có trẻ không?” Cả căn phòng bỗng trở nên ríu rít ầm ĩ.
“Cũng trẻ.”
“Đẹp không?”
“Cũng được, đại khái không xấu.”
“Tính cách, tính cách thế nào?”
“Không tốt lắm.”
“Dáng người thì sao?”, “Da có đẹp không?”, “Gia cảnh thế nào?”, “Có khí chất nữ vương không?”…
Lộ Nghiên thực sự dùng ánh mắt nhìn hàm ý mấy cô gái kia thật nhiều
chuyện. Nhưng cuối cùng họ cũng dựa vào tưởng tượng của mình để tổng hợp lại một cô vợ của Trần Mặc Đông, đại khái như sau: da trắng, người cao
gầy thanh thoát, khuôn mặt tao nhã, nghề nghiệp chắc là liên quan đến
lĩnh vực thiết kế mỹ thuật, hai người đi xem mặt rồi kết hôn, nhưng lâu
ngày sinh tình, cuộc sống tôn trọng lẫn nhau, sau khi kết hôn sinh một
trai một gái, cuộc sống rất hạnh phúc ngọt ngào.
Nghe thấy vậy,
những phiền muộn trước đó của Lộ Nghiên cũng được vứt bỏ sang một bên.
Cuộc tán gẫu giữa con gái mãi mãi đầy sự tưởng tượng, nhưng tất cả đều
là sự vui vẻ hạnh phúc.
“Nếu vợ anh ấy không phải như vậy thì sao?” Lộ Nghiên vừa mở miệng đã thấy hối hận.
“Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta, cuộc sống là của họ. Vừa nãy chỉ là
chút tưởng tượng thôi, làm gì có cuộc sống nào lại trôi qua hạnh phúc và ngọt ngào đến vậy.”
Mấy cô gái cùng cười, tiếp tục ăn lẩu.