
bà ấy thích ăn lắm.”
“Bác đã chuẩn bị cái này từ sớm ạ?”
Ngồi trên xe bus, Lộ Nghiên nghĩ mặc dù nơi đây không khí không tốt lắm, dân cư hơi đông và giao thông hơi bất tiện, nhưng chắc cô sẽ rất nhớ nơi
này. Lộ Nghiên đến thẳng bệnh viện. Tình cảnh này lại lần nữa xuất hiện khiến
Lộ Nghiên không thể không thừa nhận sinh tử cuộc đời đúng là tuân theo
vòng tuần hoàn. Hành lý của cô không nhiều, dù rằng khi rời khỏi nhà
riêng của cô và Trần Mặc Đông hành lý rất nhiều, nhưng lúc đi khỏi nhà
mẹ, cô chỉ mang theo mấy bộ quần áo. Trong tiềm thức cô biết mình sẽ
nhanh quay lại, bất luận quan hệ giữa cô và Trần Mặc Đông phát triển đến mức nào, rốt cuộc nơi quay về của cô vẫn là thành phố ồn ào này – nơi
mà tất cả những tình cảm chân thành của cô đặt tại đó, mới chính là nơi
cô muốn đến. Lần trước, bố của cô và bố của Trần Mặc Đông đã khiến cô
nhận ra mình thực sự không thể chấp nhận được sự mất mát. Nỗi mất mát tự như cắt da thịt, đau đớn đến mức khiến người ta quên đi mọi tâm tư và
cảm xúc.
Cả tầng rất yên tĩnh, hai bên hành lang có mấy lẵng hoa
tươi. Lộ Nghiên liếc thấy một cái tên quen thuộc. Rõ ràng mấy giỏ hoa
này đã bị Trần Mặc Đông – con người vốn rất ghét hoa, vứt bỏ bên ngoài.
Lộ Nghiên cố gắng nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng bệnh, cửa phòng
khép hờ. Đúng lúc Lộ Nghiên bước đến gần thì nhìn thấy một hình bóng
bước vào nhà vệ sinh, cô nhất thời dừng chân, rồi lùi ra sau một bước,
đặt hành lý trên tay xuống đất.
Lộ Nghiên xách lại hành lý, quay người bước đi.
“Không vào sao?” Lộ Nghiên không biết Tiêu Mông đã đứng ở phía sau mình từ khi nào, tay cô ấy đang xách hộp cơm và phích nước.
“Chiều tối tôi sẽ quay lại thăm anh ấy, đừng nói với anh ấy là tôi tới. Cảm
ơn.” Lộ Nghiên hơi mỉm cười, giống như mỗi lần cô gặp Tiêu Mông.
“Về nhà à?”
“Ừ.” Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Mông cười, vừa rồi cô đã quên suy nghĩ vấn đề này.
“Hiện nay Trần tổng đang ở tiểu khu xxx, căn nhà trước bán rồi. Đây là chìa khóa.”
“Chìa khóa này là khi Trần tổng nhờ tôi về nhà lấy quần áo mới đưa cho tôi.”
Tiêu Mông sợ Lộ Nghiên hiểu nhầm nên vội vàng giải thích, cô biết phụ nữ đối với người đàn ông mình yêu rất đa nghi, vì chính bản thân cô cũng
vậy.
Lộ Nghiên mỉm cười nhận chiếc chìa khóa, nghe cô ấy nói địa chỉ xong thì quay người rời đi.
Lộ Nghiên suy nghĩ một hồi vẫn quyết định đi tới căn nhà mới mà mình chưa
từng nhìn thấy. Căn nhà được bài trí như trước, vẫn theo phong cách đồng quê ấm áp với gam màu vàng và xanh lá. Những bông hoa nhỏ khiến cả căn
phòng toát lên vẻ ấm áp dễ chịu, trên sô pha vẫn còn chiếc đệm dựa mà Lộ Nghiên làm trước kia, ngay cả túi vải hoa bọc chiếc điều khiển TV cũng
xuất hiện. Trước khi đi, Lộ Nghiên rõ ràng đã đem những thứ đồ này về
bên nhà mẹ đẻ. Cô nghĩ Trần Mặc Đông không thể đích thân đến nhà lấy,
chắc chắn anh đã gọi xe đến chở, anh ấy vốn dĩ là người coi thể diện như tính mạng mà. Đồ gia dụng đều hoàn toàn mới. Lộ Nghiên đi dạo một vòng
quanh căn nhà, cuối cùng mở cửa phòng làm việc của Trần Mặc Đông, cô hơi ngạc nhiên, cả gian phòng vẫn y như cũ, ngay cả đồ gia dụng cũng không
đổi, gian phòng trở thành sự đối lập với toàn bộ căn nhà.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lộ Nghiên gọi điện về hai bên gia đình, bố mẹ hai
bên đều nhắc nhở cô và Trần Mặc Đông về nhà ăn cơm. Lộ Nghiên chỉ nói
công việc của Trần Mặc Đông rất bận, hai ngày sau sẽ qua thăm bố mẹ. Lộ
Nghiên ngồi trên sô pha, cô có chút mơ màng mất mát, sau những rối bời
về cảm xúc, sự bất lực càng hiện rõ trong lòng cô. Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt, nếu có thể ngủ một giấc thì thật tốt, tựa như nàng mỹ nhân ngủ trong một câu chuyện cổ tích, dùng giấc ngủ để bỏ qua những bất bình
trên đời. Như vậy rất ấu trĩ, nhưng Lộ Nghiên nhớ tới kết thúc khá quen
thuộc, chính là sự xuất hiện bất ngờ của chàng hoàng tử.
Lộ
Nghiên xịt nước hoa thơm ngát lên người, trang điểm kỹ càng rồi mới ra
khỏi cửa, ngồi trên xe gần ba mươi phút mới tới bệnh viện. Lần này, Lộ
Nghiên rất cẩn thận dò xét mở cánh cửa phòng bệnh, hành động quá mức nhẹ nhàng này có chút buồn cười.
Trong phòng, Trần Mặc Đông cúi đầu
nhìn máy vi tính, nghe tiếng người bước vào bèn ngẩng đầu. Lúc anh nhìn
thấy Lộ Nghiên, một chút dao động trong ánh mắt cũng không hề có, ngược
lại, Lộ Nghiên có chút không tự nhiên. Trần Mặc Đông lại cúi đầu tiếp
tục làm việc.
Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông không có ý định nói
chuyện, cô cũng lười mở miệng. Lộ Nghiên nhìn quanh căn phòng, chậu hoa
lan trên bệ cửa sổ hấp dẫn cô. Lộ Nghiên nhớ trong sách chăm sóc hoa
từng nói không thể tưới nước thẳng lên hoa, nếu không sẽ rút ngắn thời
kỳ nở hoa. Cô cầm bình nước, phụt hai cái lên thẳng lá cây, mấy giọt
nước chảy theo gân lá, Lộ Nghiên dùng lòng bàn tay hứng lại.
“Sao không bỏ chậu hoa này ra ngoài?”
“Không để ý thấy.”
“Quả thực nó vẫn chưa đủ rực rỡ.”
“…”
“Sức khỏe của anh tốt lên nhiều rồi nhỉ.” Tuy Lộ Nghiên hỏi, nhưng khẩu khí lại mang tính chất khẳng định.
“Ừm.”
Lại là sự im lặng nối tiếp, Lộ Nghiên không có việc gì làm bèn mở TV, nhưng bên tai cô vẫ