Polly po-cket
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 9.5.00/10/357 lượt.



nãy của mình quả thật rất ấu trĩ, không đúng mực, không logic, thật sự

bị nói là “ngốc” cũng không sai.

Đưa quả táo vừa gọt cẩn thận đến bên miệng, Lộ Nghiên cắn một miếng. Hương táo và vị mềm dịu trong miệng đưa Lộ Nghiên từ trong suy tư về với thực tại.

“Anh còn tưởng em gọt táo cho anh chứ?”

“Vậy cho anh ăn này.” Lộ Nghiên đưa quả táo vừa cắn được một miếng cho Trần Mặc Đông, cô cố tình muốn anh không vui.

“Thôi, em tự ăn hết đi.”

Lộ Nghiên ngồi ăn táo, Trần Mặc Đông vẫn lặng lẽ nhìn cô. Không khí giữa

hai người có chút kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy vẫn còn giương cung giương

súng, thế mà trong phút chốc lại trở nên yên bình đến vậy. Nếu trên thế

giới này có giải vợ chồng hòa bình nhất, vậy chắc chắn sẽ thuộc về đôi

vợ chồng cãi nhau cũng không nổi này.

Sau chuyện đó, hai người

tựa như chưa từng có chuyện bất hòa xảy ra. Lộ Nghiên muốn về nhà, Trần

Mặc Đông lại kết thúc tranh cãi bằng câu: “Em hi vọng một người bệnh sẽ

lái xe đưa em về nhà sao?”. Phòng bệnh tuy bày biện sang trọng, nhưng

nhược điểm duy nhất là chỉ có một chiếc giường. Lộ Nghiên vốn muốn nằm

trên sô pha một đêm, nhưng thấy ánh mắt của Trần Mặc Đông, ngay cả dũng

khí mở miệng cũng bị dập tắt. Rửa mặt xong, Lộ Nghiên vẫn mặc nguyên

quần áo, nằm xuống bên cạnh Trần Mặc Đông. Giường bệnh nhỏ hơn giường

bình thường một chút, Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, còn Trần Mặc Đông nằm thẳng người bên cạnh.

Lộ Nghiên vừa ngủ không

lâu thì cảm thấy có người bước vào, Trần Mặc Đông ngồi dậy, hình như nói vài câu, sau đó căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh. Cô bị kéo lật người lại, sát vào một nơi rất ấm áp.

Tuy quãng đường ngắn nhưng Lộ Nghiên vẫn bắt xe về nhà.

“Cô gái, sớm như vậy đã đi đâu thế?” Những người lái xe ở Bắc Kinh lúc nào

cũng không quên vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm. Lộ Nghiên rất khâm phục nhiệt tình của họ, bất kể là ai, họ đều có thể nói chuyện phiếm được

vài câu, điểm này Lộ Nghiên vĩnh viễn không thể làm được.

“Vừa mới từ bệnh viện về ạ.” Lộ Nghiên trả lời.

“Trong nhà có người ốm sao? Với môi trường hiện nay, cả không khí lẫn nước đều ô nhiễm hết rồi, môi trường như vậy con người không thể sinh bệnh được

sao? Mà giá cả thuốc thang cũng quá cao. Đứa bé nhà hàng xóm của tôi chỉ bị cảm cúm, đi bệnh viện mà mất hơn ba trăm tệ, kiểm tra qua bao nhiêu

bước, cuối cùng chỉ là một cơn cảm cúm thông thường…”

“Ông xã tôi bị ốm.” Lộ Nghiên thấy người lái xe tạm ngừng, vội vàng ngắt lời, nếu

không cô không biết người lái xe sẽ lan man đến chủ đề nào nữa.

Hai chữ “ông xã” vừa bật ra, chính Lộ Nghiên cũng thấy ngạc nhiên. Lộ

Nghiên không giống như những người vợ khác, cô chưa từng gọi Trần Mặc

Đông là “ông xã”, cô cảm thấy hai chữ đó rất buồn nôn. Mà Trần Mặc Đông

cũng chưa từng gọi cô là “bà xã”. Hai người thường gọi tên nhau, khi

nóng giận cũng chỉ gọi cả tên họ. Rõ ràng cách gọi thân mật chẳng thể

hiện điều gì, vì sau khi kết hôn, mặc dù không hề có những lời tình tứ

hay cách gọi thân mật, nhưng hai người vẫn sống rất tốt, bất kể là ngày

hay đêm, bất kể là trên giường hay dưới giường, họ đều sống yên bình như vậy, không hề có phong ba.

Lộ Nghiên nhớ lúc sáng vừa dậy, cô

vẫn rất buồn phiền. Lúc mở mắt, Lộ Nghiên phát hiện mình đang dựa vào

ngực Trần Mặc Đông, tay đang đặt trên mặt anh. Tối hôm qua, chính cô còn là người muốn phân định rạch ròi ranh giới, mà hôm nay lại thân mật như vậy, Lộ Nghiên đưa bàn tay đang đặt trên mặt Trần Mặc Đông vào miệng,

cắn một cái, nhưng không đủ sức lực, cuối cùng đành thở dài ngồi dậy.

“Em đi đâu?” Không biết Trần Mặc Đông đã tỉnh dậy từ khi nào, Lộ Nghiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Về nhà.” Lộ Nghiên chống người ngồi trên giường, tránh khỏi vòng tay của Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông hơi nhoài người dậy, hôn lên môi Lộ Nghiên, sau đó buông tay nằm lại giường.

“Trần Mặc Đông, anh có nhầm không đấy, chúng ta vẫn đang cãi nhau.”

“Nấu cháo mang đến đây, anh đói rồi.”

Cuối cùng Lộ Nghiên đành tức giận rời khỏi.

Lộ Nghiên nấu cháo cho thêm vài hạt đỗ, sau đó cho thêm một ít rau. Lúc

nấu cháo, chỉ cần nhớ tới Trần Mặc Đông, cô liền mắng anh một câu: “Đồ

xấu xa”. Chuẩn bị đồ xong, Lộ Nghiên mới đi thay quần áo quay lại bệnh

viện.

Lộ Nghiên không ngờ lại gặp Lưu Uyên Thư trước cửa bệnh

viện. Nếu cô biết chuyện này, cô sẽ chẳng mang cháo cho Trần Mặc Đông,

huống hồ cô không mang cháo thì Trần Mặc Đông cũng không đói. Trên tay

Lưu Uyên Thư là một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, xem ra đồ ăn trong đó xa

xỉ hơn nhiều so với cháo của Lộ Nghiên.

“Lâu rồi không gặp, nghe

Mặc Đông nói cô ra ngoại thành rồi.” Lộ Nghiên vốn muốn quay lại, nhưng

trời không chiều lòng người, Lưu Uyên Thư lại đi về phía cô.

“Đúng vậy!”

“Tôi sợ Trần Mặc Đông không ăn được đồ ăn bên ngoài nên cố ý chuẩn bị cháo

cho anh ấy, xem ra tôi đã nhiều chuyện rồi.” Lưu Uyên Thư nhìn chiếc

bình giữ nhiệt trong tay Lộ Nghiên, sau đó mỉm cười.

“Sao có thể như vậy chứ?” Lộ Nghiên đành lịch sự nói theo.

“Dù sao anh ấy cũng có đồ ăn rồi, tôi không lên đó nữa. Tôi phải đi làm đây.”

Lưu Uyên Thư rời đi, Lộ