
n vang lên tiếng Trần Mặc Đông gõ bàn phím lách cách.
Buổi tối, hai người quyết định ăn cơm tại nhà ăn của bệnh viện. Trần Mặc
Đông chỉ chăm chăm nhìn nghiên cứu các món ăn, còn Lộ Nghiên lại rất kén ăn, gọi mấy món ăn mà hai người chỉ ăn được mấy miếng. Sau bữa ăn, hai
người đi dạo dưới tòa nhà. Mấy cô y tá trẻ tuổi đứng ở đằng xa, chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó, khúc khích cười. Bước đến gần họ, mấy cô gái
thẹn thùng chào Trần Mặc Đông, Trần Mặc Đông cũng gật đầu đáp lại.
“Sao lại bán nhà?”
“Chẳng phải em nói không thích sao?”
“Vì sao lại trang trí nhà mới như vậy?”
“Anh tôn trọng thẩm mỹ của em và bảo lưu gout thẩm mỹ của mình, như vậy lẽ nào không tốt?”
“Anh là người hoài cổ.”
“Trong lòng em không vui sao? Anh cảm thấy như em đang nói ẩn ý ấy?”
“Cũng vui, nhưng đột nhiên cảm thấy em thiếu vẻ đẹp của một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, em chưa cố gắng được.”
“Đã có người nào từng nói tính cách em không kiên định, vì người khác mà tâm tình thay đổi chưa?”
“Anh cũng phát hiện ra điểm đặc biệt này của em rồi.” Lộ Nghiên cảm thấy rất buồn cười.
Lộ Nghiên định sau khi Trần Mặc Đông nằm yên ổn sẽ về nhà, nhưng Trần Mặc
Đông lại muốn đưa cô về nhà, Lộ Nghiên không chịu, cô bị ép buộc đành
phải nói tối nay không về, nhưng Trần Mặc Đông nói ở đây không thoải mái nên kiên quyết đưa cô về.
“Trần Mặc Đông, anh đúng là không bình thường, có bệnh thì mau chữa cho khỏi, còn so đo với em làm gì nữa?”
“…”
“Thực ra anh hoàn toàn không ốm đau gì cả, đúng là lãng phí sức lực, lãng phí tài nguyên.”
“…”
“Hay là anh muốn mượn cớ đau ốm để tạo cơ hội quang minh chính đại gặp mặt
người đẹp, khóc gió than mưa, dùng khổ nhục kế? Anh đúng là không từ thủ đoạn.” Lộ Nghiên biết mình mượn gió bẻ măng, thậm chí cố tình gây sự,
nhưng trong lòng cô không nhẫn nhịn được nữa. Đối diện với Trần Mặc
Đông, Lộ Nghiên rất muốn đem khuôn mặt lạnh lùng kia ném sang một bên.
“Cả chiều nay em quanh co, nói ẩn ý chính vì chuyện này?”
“Không phải.”
“Trong lòng em rõ ràng không vui, lời nói cũng vô cùng khiêu khích, nhưng lại
không dám thừa nhận. Lộ Nghiên, em vốn dĩ không độ lượng như mình nghĩ,
nhưng lại học sự bình tĩnh hờ hững của người khác. Đáng tiếc mỗi lần em
mở miệng lại bán đứng tâm can mình.”
“Lúc nào anh cũng nói em,
nhưng sao anh không nhìn lại chính mình đi? Rõ ràng anh biết em để ý,
biết em sẽ không giống những người con gái khác tâm tư hiện rõ, nhưng
anh lại làm những chuyện khiến em đau lòng. Anh cố ý, hay là vốn dĩ anh
chưa từng hết tình ý với cô ta?”
Hai người đều không phải là
người thích lớn giọng, tuy cãi nhau nhưng giọng nói lại chỉ hơi cao hơn
một chút so với bình thường. Lúc bắt đầu, giọng Lộ Nghiên vẫn có chút
khí thế, nhưng đến cuối cùng lại hơi nghẹn ngào. Lộ Nghiên ghét nhất rơi nước mắt trước mặt Trần Mặc Đông, bất kể là trước hôn nhân hay sau hôn
nhân. Nhưng chuyện này xảy ra, cô thực sự không kiềm chế nổi, mà sau khi nó đã bùng nổ, cô lại thấy hối hận vô cùng.
“Nếu em không như
vậy thì còn có thể như thế nào nữa? Anh bắt em phải lấy lòng anh, quẩn
quanh dính lấy anh sao? Nếu anh không từ bỏ được cô ta, em làm những
chuyện đó có nghĩa gì? Hơn nữa, những việc này em cũng không làm được.”
Lộ Nghiên đã hơi trấn tĩnh lại.
“Nếu anh thấy em chướng mắt, sau
này em không đến nữa là được.” Lộ Nghiên nói câu này ra, nước mắt đã
không kiềm chế nổi. Tuy giọng nói có sự tức giận, nhưng Lộ Nghiên cảm
thấy khi rời đi cũng nên có chút cao ngạo, phải tự cho mình một chút tự
tôn.
Trước khi rời đi, Lộ Nghiên quay đầu nhìn Trần Mặc Đông, lúc này anh đang cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, một tay ôm lấy bụng,
tay kia nắm chặt lại. Lộ Nghiên đi về phía trước một bước, nhưng dừng
lại, rồi quay người bước đi. Tuy nhiên, sau khi mở cửa, chân cô như mất
hết sức lực, không thể nhấc nổi một bước. Nước mắt Lộ Nghiên lại rơi lần nữa vì sự không kiên quyết và cảm giác mơ hồ của chính bản thân.
Lộ Nghiên đứng bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra cho Trần Mặc Đông. Bác sĩ ấn
bụng anh hỏi có khó chịu không, nhưng lần nào Trần Mặc Đông cũng lắc
đầu, cuối cùng bác sĩ dặn dò Lộ Nghiên phải để bệnh nhân nghỉ ngơi cẩn
thận, tinh thần ổn định mới tốt cho sức khỏe của bệnh nhân, chế độ ăn
uống phải chú ý tới dinh dưỡng.
“Anh muốn ăn gì không?” Giọng nói của Lộ Nghiên không mang theo chút cảm xúc nào.
Trần Mặc Đông dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, đôi mắt hơi
nheo lại, ẩn chứa sự mơ hồ, nhưng dường như lại ánh lên tia sáng. Sắc
mặt, thần thái vẫn bình thường, tựa như chưa hề có cơn đau vừa nãy. Trần Mặc Đông khẽ lắc đầu. Lộ Nghiên rút chiếc gối đệm phía sau lưng Trần
Mặc Đông để anh nằm xuống, sau đó rót nước cho anh, cuối cùng ngồi bên
cạnh lặng lẽ gọt táo.
Cô đã quen với chuyện khi gặp phải vấn đề
gì đó không biết nên phản ứng thế nào thì sẽ tìm một chuyện khác bận rộn làm để quên đi. Nhưng lần này, chuyện gọt táo dường như không phải là
lựa chọn sáng suốt vì thời gian gọt táo rất ngắn. Vỏ táo Lộ Nghiên gọt
rất đẹp, vừa mỏng lại vừa ngay ngắn. Cô nghĩ hành động và lời nói vừa