Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322921

Bình chọn: 7.00/10/292 lượt.

ác xe khác đỗ lại đã vọt lên. Lộ Nghiên đứng bên

đường, nhìn thấy một cậu bé sang đường đang nhìn chằm chằm vào chiếc PSP trên tay, cô kéo áo cậu bé lại. Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nghiên,

nhìn chiếc xe đang rẽ phải, rồi nhìn đèn đỏ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn

chị”.

Lộ Nghiên nghe thấy vậy rất vui vẻ, chữ “chị” này với một cô gái lớn như cô quả thật rất ít được nghe, cô mỉm gật đầu, đồng thời cô cũng nhìn thấy người mình không ngờ được – Tiêu

Mông. Cô ấy ngồi bên ghế phụ, xe đỗ ở hàng đầu, cách Lộ Nghiên không quá năm mét, lái xe là người Lộ Nghiên không biết, không nhìn rõ phía sau

có Trần Mặc Đông không. Trong khi nhìn Tiêu Mông, Lộ Nghiên còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị cậu bé kia kéo sang đường.

Sau khi chào tạm biệt cậu bé, Lộ Nghiên hơi mất tập trung đi đường. Cô

nghĩ cách ăn mặc hôm nay chắc không phải ai cũng nhận ra nên có chút cảm giác an tâm, đi nhanh về phía bệnh viện.

Với tất cả mọi người, hai tuần qua quả là dài và vất vả. Mỗi khi ba Lộ

đau đến mức không thể ngủ, mẹ Lộ cực nhọc chăm sóc ông nhưng vẫn luôn

thể hiện tinh thần lạc quan. Mỗi ngày Lộ Nghiên đều lo lắng, còn Lộ Hi

chạy xuôi ngược hai nơi, cậu không thể nghỉ học nhưng cũng không yên tâm về bố. Thời gian hai tuần này với Lộ Nghiên dài như hai năm vậy.

Nhưng bất kể thế nào, Lộ Nghiên vẫn cảm tạ ông trời đã không tiếp tục kéo dài tình trạng này nữa.

Bác sĩ đúng giờ đi kiểm tra, nói với mẹ Lộ rằng gần đây bệnh viện mới có vài chuyên gia ở lĩnh vực này tới, hơn nữa ca phẫu thuật có thể đẩy lên trước bốn ngày. Mẹ Lộ bình tĩnh cảm ơn bác sĩ, sau đó hướng về phía ba

Lộ trêu chọc: “Mệnh anh tốt thật đấy”, sau đó cả nhà cùng.

Ngày ba Lộ phẫu thuật, ba người lặng lẽ đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, Lộ Hi nắm chặt tay hai người phụ nữ.

Từ lúc biết bố bị bệnh, Lộ Nghiên chỉ khóc đúng một lần. Cô thật sự

không thích rơi lệ, cô biết nước mắt vừa mặn vừa chát, hơn nữa người

thân bên cạnh luôn khiến cô có cảm giác ngọt ngào, ấm áp; hai cảm giác

này quá cách xa nhau, vì thế cô không muốn cắt đứt những điều tốt đẹp

trong mặn chát.

Sau 5 tiếng 23 phút, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ thông báo

phẫu thuật thành công. Lộ Nghiên không biết mình làm sao có thể vượt qua được khoảng thời gian chậm chạp và đau khổ ấy, nhưng nhớ lại lại cảm

thấy rất ngắn, chỉ như một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn.

Lộ Nghiên bình tĩnh lại, mở tay nhìn sợi dây chuyền trong tay đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó cô đeo lại lên cổ.

Lộ Nghiên đứng dậy cạnh mẹ Lộ, túi tiền rơi xuống, trong lúc cô khom

lưng nhặt, cái móc đầu lâu trong túi lại rơi ra, trong nháy mắt Lộ

Nghiên bỗng thất thần, nhưng rất nhanh sau đó, cô nhét lại vào trong

túi.

Lát sau ba người cùng đi gặp ba Lộ. Tuy ông chưa tỉnh, sắc mặt còn nhợt nhạt, nhưng trong lòng Lộ Nghiên vẫn rất hạnh phúc.

Ngày thứ hai sau phẫu thuật thành công, Lộ Nghiên sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi đi cắt tóc. Cô cắt tóc ngắn như thời đại học, cô cảm thấy như vậy

mới là chính mình.

Mấy ngày ba Lộ nằm viện hồi phục, Lộ Nghiên vẫn đảm nhiệm công việc đưa cơm đến tận ngày ba Lộ xuất viện.

Lộ Nghiên nộp hồ sơ trên mạng. Cô vừa chăm sóc bố vừa đi phỏng vấn tìm

việc. Cách Tết âm lịch hơn hai tháng, cô tìm được việc, đợi qua năm mới

sẽ đi làm.

Sức khỏe của ba Lộ dần hồi phục. Chương trình học của Lộ Hi không nhiều. Tuy mẹ Lộ đã nghỉ hưu nhưng vẫn đi dạy học, bốn người trong nhà như

quay trở lại thời kỳ hòa thuận vui vẻ trước kia.

Gần tối Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Lỗ Mạn, đại khái là muốn có cuộc gặp mặt nhỏ, nhưng cũng có những người khác nữa.

Lỗ Mạn là cô gái lớn lên trong đại viện quân khu, ông nội là quân đoàn

trưởng của quân khu nào đó, bố cũng mang một quân hàm không thấp. Cô gái này tuy miệng lưỡi độc ác nhưng lòng dạ lại thẳng thắn tốt bụng. Cô ấy

hơn Lộ Nghiên bốn tuổi, hai người quen nhau từ khi Lộ Nghiên tám tuổi,

duyên phận đến từ một bao cát.

Khi đó Lộ Nghiên chưa chuyển nhà, vẫn ở bên cạnh đại viện quân khu. Hồi

nhỏ, Lộ Nghiên chỉ cần có thứ gì đó trong tay là có thể chơi hàng giờ.

Lần đó, thứ cô chơi là bao cát mẹ Lộ làm, vải làm bao cát ấy là miếng áo ca rô xanh thẫm hồi nhỏ của Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên tuy người nhỏ nhưng sức không nhỏ, cô ném bao cát không đúng

đích, ném qua bức tường của đại viện. Cô muốn chạy vào nhặt, nhưng người gác cửa không cho Lộ Nghiên vào, cô đành phải quay lại chỗ cũ, gọi với

sang phía bên kia. Kết quả Lỗ Mạn cầm bao cát đi đến trước mặt Lộ

Nghiên, thấy Lộ Nghiên là một cô bé vừa nhỏ vừa đáng yêu.

“Bé gái, học lớp mấy rồi?” Lỗ Mạn hoàn toàn ra dáng một chị gái.

“Em chưa đi học.”

“Xem em nhỏ thế này, đúng là chưa đến sáu tuổi.”

“Em tám tuổi rồi.”

Có thể Lỗ Mạn kinh ngạc vì sao đứa bé tám tuổi kia không theo học chương trình giáo dục phổ thông chín năm bắt buộc, cũng có thể cô cảm thấy

đáng thương cho đứa bé không có bạn chơi cùng, nên sau đó cô đã dẫn Lộ

Nghiên đi chơi cùng mình. Vì thế mầm móng tình bạn của hai người bắt đầu từ đó, cho dù sau này Lộ Nghiên chuyển nhà cũng không ảnh hưởng đến sự

phát triển mầm móng ấy.

Tình bạn phát tri


Pair of Vintage Old School Fru