
hấy hai phong thư. Cô cảm thấy rất mơ hồ, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra mà
lại đặt vào chỗ cũ.
“Xem chưa?” Trần Mặc Đông đã nằm trên giường
đọc báo, thấy Lộ Nghiên bước vào bèn bỏ tờ báo xuống, ánh mắt mang theo
nụ cười mờ ám.
“Em không muốn xem nữa.”
Nói xong, Lộ Nghiên bước vào phòng tắm, Trần Mặc Đông cũng bước theo sau… Gần đây Trần Mặc Đông đi tiếp khách rất nhiều, nhưng bất kể muộn thế nào
anh vẫn về nhà. Thời gian đầu Lộ Nghiên còn đợi anh, cố gắng ra dáng một người vợ mẫu mực, nhưng sau vài lần, cô phát hiện Trần Mặc Đông về nhà
vẫn rất tỉnh táo, chẳng những không cảm kích cô mà còn coi cô như người
để sai bảo, vì thế cô quyết định rộng rãi với chính mình, không đợi anh
nữa.
Đương nhiên còn có một lý do nữa: Thỉnh thoảng Trần Mặc Đông đi tiếp khách về, trên người anh còn có mùi nước hoa của phụ nữ, khi
thì thanh nhã, khi lại nồng đậm. Tuy Lộ Nghiên cũng có mấy lọ nước hoa
nhưng cô rất ít khi sử dụng, đa số đều dùng để phục vụ tủ quần áo. Nước
hoa chỉ là một hình thức lịch sự với người ngoài khi giao tiếp xã hội,
mà Lộ Nghiên ở nhà lại rất thoải mái, không muốn trên người có thêm bất
cứ mùi nào nữa, ở nhà ngửi thấy mùi nước hoa khiến cô có cảm giác rất
khó chịu.
Lộ Nghiên rất mẫn cảm, thỉnh thoảng cô đang ngủ bị mùi
nước hoa đánh thức. Lúc mở mắt ra, cô thấy bóng dáng Trần Mặc Đông từ
bên giường bước đi, sau đó anh đứng bên cạnh thay quần áo, rồi đi vào
nhà tắm. Tình huống như vậy bắt đầu xảy ra kể từ khi Lộ Nghiên không đợi Trần Mặc Đông nữa. Mỗi lần Trần Mặc Đông về nhà đều khẽ khàng gọi cô,
nhưng đôi khi cô cũng không biết anh về lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy sẽ
thấy cả người mình bị một cánh tay đè chặt đến mức không thở được, sau
đó cô sẽ không chút khách khí đạp anh một phát, Trần Mặc Đông cũng ít
khi để ý cô, chỉ nắm chặt tay cô, rồi tiếp tục ngủ.
Có một ngày,
Trần Mặc Đông về nhà không muộn lắm, Lộ Nghiên lúc ấy đang nằm trên
giường nghiền ngẫm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Khi Trần Mặc Đông
tiến lại gần, một mùi hương ngọt ngào phảng phất nhẹ qua mũi cô.
“Thối chết đi được. Mời anh đi tắm đã.”
Trần Mặc Đông không ở lại nữa, vừa cởi cà – vạt vừa bước vào nhà tắm. Lộ
Nghiên tiện tay cầm lọ xịt muỗi ở đầu giường, phun vài cái, không gian
nhanh chóng ngập tràn mùi mát lạnh. Mùi hương đậm đặc trong không gian
khiến Lộ Nghiên nhăn mặt nhăn mũi hít thở, rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Không có muỗi, sao em lại phun nước hoa?” Trần Mặc Đông xoa tóc, bước từ trong phòng tắm ra.
“Anh có hiểu biết gì không đấy? Đây là nước chống muỗi, không phải nước hoa.”
Trần Mặc Đông không muốn đấu khẩu với cô, anh nằm sang một bên, cầm lấy
quyển sách trên tay cô, kéo cô xuống cạnh mình. Lộ Nghiên tự biết mình
không đấu lại anh nên cũng không lãng phí sức lực, hai người tắt đèn đi
ngủ. Bỗng nhiên Lộ Nghiên lo ngày mai mình sẽ không tìm thấy trang đang
đọc dở của quyển sách vừa nãy. Trong cảm giác mơ hồ, Lộ Nghiên thấy căn
phòng đã tràn ngập lại cảm giác hài hòa của ngày thường.
Hôm đó,
hương vị cô ngửi thấy trên người Trần Mặc Đông giống với kiểu nước hoa
cô dùng, vì thế cô không tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng cô cũng
không rõ vì sao mình phải khó chịu như vậy. Cuối cùng cô lấy lọ xịt muỗi để lấn át mùi hương kia, không ngửi thấy nữa, lòng cũng đỡ buồn phiền.
Với những loại chuyện này, Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông gần như tự hiểu ngầm
với nhau. Trần Mặc Đông không hề giải thích, Lộ Nghiên cũng hiểu anh chỉ thích ứng với hoàn cảnh nên không hề làm mấy chuyện ghen tuông. Nếu
chuyện này có ngoại lệ, đương nhiên là khi một trong hai người mất kiểm
soát.
Một buổi tối, bữa tối của Lộ Nghiên là một quả táo và một
bát yến mạch, vì lúc Lộ Nghiên chuẩn bị làm bữa tối, Trần Mặc Đông gọi
điện về nhà nói rằng hôm nay phải tiếp khách, bảo cô không phải đợi anh. Lộ Nghiên thầm mắng chửi anh trong lòng: “Mình đã đợi anh ta khi nào
chứ”, cuối cùng cô không chịu được bèn “hét” lên một tiếng. Vì thế cô
cũng lười không muốn nấu bữa tối, tùy tiện tìm thứ gì đó nhét vào bụng.
Vừa đúng là buổi tối thứ sáu, Lộ Nghiên không vội ngủ, cô mở bộ phim mình vẫn đang xem dở hồi ở thành phố S.
Nam chính vẫn là người đó, nhưng hiện giờ cô lại không liên tưởng đến bất
kì ai như ngày trước. Tình cảm của nam chính đã thay đổi, anh ta nhớ
thương điên cuồng nữ chính khiến Lộ Nghiên khóc sướt mướt. Hết một tập,
nhìn đồng hồ vẫn chưa muộn nên cô mở một tập nữa. Nam chính vừa nãy vẫn
còn kiên định không đổi thì bây giờ lại đang nằm trên giường quay cuồng
cùng người con gái khác. Trên màn ảnh, nam chính thấy hình ảnh nữ chính
đan xen vào người con gái say rượu trên giường, không gian mờ mịt đầy ám muội. Lộ Nghiên đoán bộ phim này chỉ có thể xem trên mạng vì nó vượt
quá tiêu chuẩn của phim truyền hình. Cô cảm thấy tiếc những giọt nước
mắt của mình khi nãy, xem ra đàn ông thật sự không đáng tin.
Lúc mở cửa, Trần Mặc Đông thấy Lộ Nghiên đang dán mắt vào máy tính đầy suy tư.
“Làm em sợ chết đi được. Anh cầm tinh quỉ đấy à?”
“Anh mới nghe thấy cầm tinh mèo, chứ chưa từng nghe thấy cầm tinh quỉ.