Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323184

Bình chọn: 7.00/10/318 lượt.

g cố ý chọn đồ trái ngược với

anh, chỉ là cô cảm thấy chiếc áo này quả thực rất đẹp. Nhân viên hỏi cô

chọn size áo nào, cô không thể nói rõ, chỉ đơn giản miêu tả chiều cao và hình dáng của Trần Mặc Đông. Cuối cùng Lộ Nghiên thanh toán bằng thẻ

của Trần Mặc Đông vì tiền lương của cô chắc chắn không gánh nổi những

khoản tiêu như vậy.

Nhìn đồng hồ mới hơn ba giờ, Lộ Nghiên lại đi đến cửa hàng McDonald gần đó, cô gọi ly kem mứt. Nghĩ đến chuyện của

người bạn gái và cậu bạn trai khi nãy, quả thực Lộ Nghiêm thấy mối quan

hệ của họ đúng là quá trình yêu đương tự nhiên, có sự xúc động ngây ngô, có những chuyện hâm nóng tình cảm, có sự lưu luyến không rời, cùng

chung hoạn nạn, có sự thấu hiểu lẫn nhau, tổng kết lại thì đó chính là

tình yêu, hoặc có thể có lúc nào đó tình thân đã che giấu mất tình yêu,

nhưng lại rất đúng với thứ hạnh phúc mà một người con gái mong ước trong đời. Lộ Nghiên ngưỡng mộ người bạn gái đó, cô rất vui vẻ đồng ý quay về tham dự hôn lễ của hai người.

Cậu bạn hỏi thăm cuộc sống của Lộ

Nghiên, cô chỉ nói một câu: “Tất cả vẫn bình thường”. Cậu bạn cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngượng ngùng mỉm cười.

Cuộc sống của Lộ Nghiên

và Trần Mặc Đông quả thực có thể hình dung thế này: Tất cả đều yên bình. Nhưng trong lòng Lộ Nghiên luôn có một cảm giác là ngày nào đó con

thuyền của hai người sẽ lật ngược. Quả thực nếu nói trắng ra thì cuộc

sống ấy không bình yên, chẳng qua là hai người đang nhường nhịn lẫn

nhau, Trần Mặc Đông không để cô sắp đặt cuộc sống của anh, mà Lộ Nghiên

cũng không để anh an bài cuộc sống của mình.

Càng nghĩ càng phiền muộn, sau khi ăn xong, Lộ Nghiên gọi thêm một phần kem mứt, vừa đi về nhà vừa ăn.

Lúc về tới nhà, Trần Mặc Đông đang ngồi trên sô pha ăn bánh qui và xem tin tức, Lộ Nghiên ít nhiều cũng có chút áy náy.

“Anh chưa ăn trưa sao?”

“Ừm.”

“Đừng ăn cái này nữa, đợi em tắm rửa xong sẽ đi nấu cơm.”

Lộ Nghiên bước vào nhà tắm, liếc thấy chiếc áo sơ mi kia, cô ném nó vào

thùng rác rồi mới đi tắm. Rửa sạch khuôn mặt đầy mỹ phẩm xong, Lộ Nghiên cảm thấy mình như thế này mới thực sự dễ nhìn.

Bữa tối là đậu

sốt thịt băm, khoai tây sợi chua cay, thịt hâm lại, và một món canh chua cay. Trên bàn ăn, Trần Mặc Đông ăn được mấy miếng thì nhíu mày, đa số

bữa ăn của anh là cơm trắng, nhưng Lộ Nghiên lại há miệng to ăn ngấu

nghiến.

“Anh không cảm thấy thức ăn hôm nay rất ngon sao?”

Trần Mặc Đông mặc kệ cô, đứng dậy đi về sô pha.

Lộ Nghiên khoái chí, cô vui vẻ rửa bát. Lúc đi từ phòng bếp ra, cô thấy Trần Mặc Đông vẫn đang xem TV, ăn bánh Oreo.

“Không biết thứ này có gì ngon, sao em lại thích những thứ thế này?” Nói xong, Trần Mặc Đông như phát tiết, cắn mạnh một miếng to.

“Chê nó không ngon thì đừng ăn nữa, trả em đây.” Lộ Nghiên ngồi xuống cạnh anh, giành lấy túi bánh qui trong tay anh.

Đột nhiên Trần Mặc Đông đè Lộ Nghiên nằm dưới người anh, kề sát miệng đang

ngậm bánh qui tới miệng Lộ Nghiên. Ban đầu Lộ Nghiên còn đẩy anh, nhưng

cô tự biết không đấu lại Trần Mặc Đông nên để mặc anh. Sau khi hai người ăn xong chiếc bánh qui, Trần Mặc Đông vẫn không buông Lộ Nghiên, mà

hành động lại càng thêm phần khiêu khích.

“Không ở đây, vào trong đi.” Lộ Nghiên yếu ớt nói.

Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên đi vào phòng ngủ, đến bên giường càng có thêm những hành động buông thả…

“Không phải mấy hôm nữa mới tới sao?” Ánh mắt Trần Mặc Đông nhuốm màu tức tối nhìn cơ thể cô, miệng hung hăng nói.

“Hôm nay ăn nhiều kem quá nên nó đến sớm thôi.” Lộ Nghiên giơ tay vòng qua

cổ Trần Mặc Đông, ngẩng đầu hôn môi anh vài cái, sau đó không nhịn được

bèn bật cười.

“Lộ Nghiên, em cố ý.”

“Đúng, là em cố ý đấy.”

“Xem ra phải sớm có mưu kế với cơ thể em mới được.”

“Thực ra em cũng không nghĩ ra sớm, vừa nãy lúc tắm mới nhớ ra.” Cuối cùng Lộ Nghiên cũng báo được thù, tâm lý trả thù của cô quả thực rất mạnh, mặc

dù chuyện lần này chỉ là ông trời giúp cô.

Trần Mặc Đông đứng dậy đi về nhà tắm. Lộ Nghiên nằm trên giường cười đến mức chảy cả nước mắt.

Trần Mặc Đông quay về giường, hai người đều lặng lẽ. Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, tiếp tục lau nước mắt, cô cười rất lâu, nước mắt cũng không kiềm nén được. Trần Mặc Đông kéo người Lộ Nghiên quay lại để nhìn cô, Lộ Nghiên không muốn để anh thấy nên cố gắng chui đầu vào

trong chăn.

“Em ăn nhiều kem quá nên đau bụng rồi.” Lộ Nghiên tìm một lý do cho mình.

“Lộ Nghiên, sau này có chuyện gì thì nói thẳng được không?” Tuy giọng điệu

bình thản, nhưng bàn tay Trần Mặc Đông đã dịu dàng xoa bụng Lộ Nghiên.

‘Em không có chuyện gì cả.”

“Lộ Nghiên, nếu em hỏi anh chuyện cái áo sơ mi, thực sự anh có thể giải

thích với em. Nhưng trước nay em chưa từng hỏi anh lấy một câu. Em tin

anh sao? Không phải. Em nghĩ rằng mình rất độ lượng? Cũng không phải.

Điều duy nhất anh nghĩ tới chỉ là em vốn dĩ không để ý những chuyện đó.

Anh nói sai sao? Nhưng nếu em đã không để ý thì vì sao lại phải hành hạ

mình như thế?” Trần Mặc Đông không còn bình tĩnh như những lúc bình

thường. Lộ Nghiên nhớ mình đã từng mấy lần khiến Trần Mặc Đông tức giận, x


Disneyland 1972 Love the old s