XtGem Forum catalog
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323200

Bình chọn: 8.5.00/10/320 lượt.



Lúc này Lộ Nghiên mới phát hiện tinh thần của Trần Mặc Đông đang rất vui vẻ.

Lộ Nghiên đẩy Trần Mặc Đông đang kề sát vào mình, vẫn bảo anh đi tắm

trước, còn mình tiếp tục chiến đấu với bộ phim tình cảm cường điệu quá

mức.

Lúc bước vào phòng ngủ, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đã nằm

trên giường, cô bước vào nhà tắm, thấy chiếc áo sơ mi trên tường bèn

tiện tay giặt. Dù sao đây cũng là cuộc sống của cô, không thể không có

trách nhiệm.

Lộ Nghiên bất ngờ phát hiện trên chiếc áo sơ mi có

một dấu son nhạt, nếu không phải dưới ánh đèn công suất lớn chắc chắn

không thể nhìn thấy. Trong phút chốc, cơn giận dữ của Lộ Nghiên không

cách nào bộc phát ra được, cô ném chiếc áo đi, mở vòi nước, nhiệt độ

nước hơi cao, xung quanh nhanh chóng phủ một tầng hơi nước. Cô bôi xà

phòng tắm lên toàn thân, rồi kỳ cọ tay mình hai lần mới tắt vòi nước.

Quay ra phòng ngủ, mặc kệ tóc vẫn chưa khô, Lộ Nghiên nằm xuống giường,

quay lưng lại với Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông vẫn ôm lấy Lộ

Nghiên như thường lệ, nhưng Lộ Nghiên hất tay anh ra, miệng nói “Mệt”.

Mấy lần Trần Mặc Đông cố ghé sát lại nhưng đều không có kết quả, cuối

cùng cũng mặc kệ cô.

Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai

người đi ngủ mà mỗi người nằm một góc. Tuy nhiên sáng hôm sau tỉnh dậy,

Lộ Nghiên phát hiện hai người vẫn nằm trong tư thế như những ngày

thường, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, cánh tay Trần Mặc Đông đặt trên

eo hoặc trước ngực Lộ Nghiên. Lộ Nghiên đẩy tay Trần Mặc Đông, sau đó

lấy sức giơ nắm đấm đánh anh trong không trung, nhưng vẫn chưa xả được

giận.

Sau bữa sáng, Lộ Nghiên đang định ra khỏi nhà thì một người bạn thời đại học của Lộ Nghiên ở thành phố S đi công tác, gọi điện cho

cô nói là muốn gặp mặt, Lộ Nghiên đồng ý. Quả thực quan hệ của hai người rất bình thường nhưng giữa hai người còn một tầng quan hệ nữa. Cô đã

từng vô tình “giới thiệu” bạn gái cho người con trai này.

Trong

một lần nghiên cứu kiến trúc, cô và cậu con trai này được phân thành một tổ. Lúc hai người đi cùng nhau trên phố, vô tình gặp một người bạn gái

của Lộ Nghiên, ba người cùng nhau ăn tối, nhưng sau đó Thẩm Nham đến đón cô, Lộ Nghiên đành phải đi cùng anh. Trước lúc đi, cô giao nhiệm vụ đưa bạn gái của mình về cho cậu bạn đó. Kết quả mối quan hệ phát triển rất

nhanh. Đương nhiên lúc đầu Lộ Nghiên không biết chuyện này, sau này khi

mối quan hệ đó đã ổn định, họ mới nói cho cô. Khi đó Lộ Nghiên rất ngạc

nhiên, còn tự cho mình là bà nguyệt nối kết nhân duyên.

Mối quan

hệ của hai người đó đã duy trì được vài năm, tình cảm rất tốt. Họ cũng

thừa nhận Lộ Nghiên là bà mối, vì thế mối quan hệ của ba người càng gần

gũi hơn trước.

Lộ Nghiên tỉ mỉ trang điểm, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ, sao mỹ phẩm có thể khiến khuôn mặt cô thay đổi nhiều như thế.

“Hôm nay không cần đợi em, em cũng không biết khi nào mới về.” Trước khi ra khỏi cửa, Lộ Nghiên nói với Trần Mặc Đông một câu.

Trần Mặc Đông từ tờ báo ngẩng đầu lên, không hề nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Lộ Nghiên không nói gì nữa, quay người mở cửa.

Thời gian Lộ Nghiên ra khỏi nhà vẫn còn sớm, không nghĩ ra nơi nào để đi nên cô đến thẳng nơi đã hẹn với hai người kia. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Lộ

Nghiên nghiêng đầu nhìn dòng xe cộ chạy qua. Tuy trời đầu thu nhưng thời tiết vẫn ấm áp, ánh mặt trời không gay gắt, một số người mặc áo dày,

nhưng cũng có người chỉ mặc một chiếc váy ngắn. Đúng là cuộc sống phong

phú, cảnh tượng nào cũng có thể xảy ra.

“Sao lại đến sớm vậy?”

Lộ Nghiên quay đầu nhìn người đang đi tới, người hơi béo lên, còn những

thứ khác vẫn không hề thay đổi, nụ cười trên mặt đọng lại nơi khóe

miệng.

“Mình nào dám để ông chủ lớn như cậu phải đợi mình.”

“Cái gì mà ông chủ lớn? Là ông chủ lớn còn phải tự đi công tác sao? Sao cậu lại mang dáng vẻ tức giận thế này?”

Lộ Nghiên mỉm cười, kéo cậu ta nói sang chuyện khác. Bữa ăn rất vui vẻ, đa số thời gian hai người ôn lại chuyện cũ, bầu không khí này và khi ăn

cơm cùng Trần Mặc Đông đúng là không thể so sánh với nhau. Cậu bạn nói

với Lộ Nghiên rằng người bạn gái kia đang mang thai, cơ thể đã tăng cân

lên nhiều, nhìn xa giống như một quả bóng. Cậu bạn nói những lời vui đùa nhưng trên mặt lại hiện rõ niềm hạnh phúc vô hạn. Anh ta còn nói với cô khi con họ tròn một trăm ngày tuổi, họ sẽ tổ chức hôn lễ.

“Yêu đương lâu như vậy mà hai người vẫn chưa bàn chuyện đại sự sao?” Lộ Nghiên thở dài.

“Đã đăng ký rồi mà. Lúc ấy, mình vừa mới lập công ty, mỗi ngày bận muốn

chết, làm gì còn sức bàn đến chuyện này. May mà mình có được người vợ

tốt, cô ấy cũng không quá để ý chuyện này.”

Cậu bạn rất bận rộn nên hai người ăn xong bữa trưa thì tạm biệt.

Lộ Nghiên đi dạo quanh siêu thị gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại

tại một cửa hàng quần áo nam, cảm giác về những mẫu quần áo ở đây rất

quen thuộc. Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra đa số quần áo của Trần Mặc

Đông đều là của thương hiệu này. Cô chọn một chiếc áo sơ mi màu tím kiểu cách bình thường. Đa số sơ mi của Trần Mặc Đông màu trắng, chỉ có mấy

chiếc màu xám và đen. Lộ Nghiên cũng khôn