XtGem Forum catalog
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323341

Bình chọn: 7.5.00/10/334 lượt.

tay mà.” Lộ Nghiên thực sự không biết từ khi nào Trần

Mặc Đông lại có thói quen “đoạt đồ ăn nơi miệng hổ” thế này.

Từ

lúc ngồi xuống, Lộ Nghiên cũng không quá để ý Trần Mặc Đông, lúc đầu nói chuyện với Lỗ Mạn vài câu, sau đó lại bị mời rượu, để giảm bớt vị cay

của rượu trong miệng mà không ngừng ăn đồ ăn vặt cho đến khi chỉ nhìn

thấy đáy đĩa; vừa nãy, cô cũng bon chen nói vài câu với người khác.

Trong suốt thời gian này, Trần Mặc Đông không hề mở miệng, Lộ Nghiên

cũng mặc kệ anh.

“Nhiều dầu mỡ quá, em đừng ăn nữa.” Trần Mặc

Đông vừa nói vừa lấy một tờ giấy ăn lau đầu ngón tay cho Lộ Nghiên. Lộ

Nghiên nhìn đĩa khoai chiên chỉ còn lại mấy miếng, trong lòng vô cùng

chán nản, có cảm giác mình chưa hoàn thành nhiệm vụ.

“Anh cũng có thể hát thể loại này đấy, em thực sự không ngờ.”

“Anh cũng từng có tuổi trẻ mà.”

“Bài hát này đúng là có chút trẻ trung.” Lộ Nghiên nghiêng đầu nhìn khuôn

mặt Trần Mặc Đông, thấy có chút xa lạ, cô cúi đầu, nhoài người về phía

trước, tiếp tục ăn nốt mấy miếng khoai còn lại trên đĩa.

Điện

thoại của Lộ Nghiên rung trên bàn, lúc này vừa vặn có người đang hát một ca khúc trữ tình, tiếng rung này rất không hợp hoàn cảnh. Lộ Nghiên

nhanh chóng nghe máy, đứng dậy bước đi, nhưng đập phải góc bàn, một cơn

đau tê dại khiến cô suýt chút không đứng vững, cô tiện tay chống lên

bàn, lúc này cô mới phát hiện cánh tay Trần Mặc Đông đang ở giữa không

trung. Lộ Nghiên bóp bóp chân, nói với anh mình không sao. Lúc cô quay

người ra cửa nghe điện thoại, Trần Mặc Đông cũng rút tay về.

Hát xong, mấy người lấy lý do Lộ Nghiên chưa ăn gì, một đoàn sáu bảy người cùng đi ăn đêm.

Lỗ Mạn vốn muốn cùng mọi người vui vẻ, nhưng Cố Dịch Hiên lấy lý do “Phụ

nữ có thai cần nghỉ ngơi” để thoái thác, mấy người nữa cũng có lý do rời đi, trong đó bao gồm cả Lưu Uyên Thư. Trước lúc rời đi, Lưu Uyên Thư

chào tạm biệt Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên với khuôn mặt hồng hồng, nụ

cười nơi khóe miệng, ánh mắt long lanh, có vẻ như đã uống khá nhiều.

“Lần sau có cơ hội cùng nhau uống trà nhé.” Lưu Uyên Thư đứng trước mặt Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên, cô ta đi giày cao gót nên cao hơn Lộ Nghiên,

đứng đến chóp mũi Trần Mặc Đông. Lộ Nghiên cảm thấy chiều cao ấy rất

thích hợp làm tình nhân, một đôi cả ngày hôm nay buồn thiu như vậy quả

thực vô cùng hợp nhau, cũng có thể thấy cảm giác của cô quả thực rất

linh nghiệm.

“Có thời gian đến nhà tôi chơi.”

Lộ Nghiên

mỉm cười tạm biệt cô ta, mãi đến khi cô ta đi rồi mới thu hồi ánh mắt.

Lộ Nghiên lắc đầu thấy mình uống hơi sau, ngẩng đầu phát hiện Trần Mặc

Đông đang nhìn mình, cũng có thể anh vẫn luôn nhìn cô, vẻ mặt bình thản

như một chiến sĩ chính nghĩa. Lộ Nghiên xoa xoa hai gò má như thỉnh

thoảng Trần Mặc Đông vẫn hay làm. Cô đi trước đến bãi đỗ xe.

Thực sự Lộ Nghiên hơi đói, nhưng cô không thể không để ý hình tượng thùy mị

nết na trong mắt người khác, vì thế chỉ gọi mì, tuy không thể ăn nhiều

nhưng cũng có thể no, sau đó cô uống một cốc nước hoa quả, kết quả cuối

cùng lại làm cô no cứng.

“Cái này ăn rất ngon, chị có muốn nếm

thử không?” Tiêu Mông chỉ chiếc bát vằn thắn bên cạnh, bề mặt bánh trong suốt nhìn thấy cả nhân thịt mềm, nhìn rất khéo léo. Tuy không đành lòng ăn nhưng sau khi cảm ơn Tiêu Mông, Lộ Nghiên vẫn nhận lấy. Nhân bánh

vằn thắn có hương vị thịt đậm đà, hòa cùng nước canh thanh mát trên đầu

lưỡi, quả thực rất ngon. Lúc này Lộ Nghiên mới nở nụ cười chân thực đầu

tiên trong buổi tối.

Để biểu thị sự cảm ơn, Lộ Nghiên chủ động

nhiệt tình tán chuyện với Tiêu Mông. Cô nhận thấy tuy đã biết Tiêu Mông

lâu như vậy nhưng hiện giờ mới phát hiện con người Tiêu Mông không giống với hình tượng cẩn thận dè dặt khi làm việc. Ngược lại, cô ấy có chút

cố chấp, cứng cỏi, phong cách nói chuyện với Lộ Nghiên hiện rõ sự tương

phản ấy. Tuy nhiên cô thấy khi cô ấy nói chuyện với Chương Lộ Viễn lại

mất đi một chút cứng rắn, giọng nói cũng uyển chuyển dịu dàng. Xem ra

mọi vật trên thế giới này đều có tương sinh tương khắc, không có điều

nào ngoại lệ.

Trên đường về, Lộ Nghiên không cảm thấy buồn ngủ,

cô mở radio tìm kênh nào đó có tiếng người để nghe, cho dù là quỉ gào

thét cũng được, chỉ cần có tiếng động để hòa nhịp với cõi lòng cô.

May mắn có một kênh mà giọng nói của nữ dẫn chương trình rất mềm mại, du

dương trong bóng đêm, mà lại không hề khiến người ta có cảm giác buồn

ngủ. Tiếng nhạc tình ca phát ra, là bài “Bỗng nhiên” của Mạc Văn Úy.

Đúng là duyên phận, trong mấy tiếng đồng hồ mà được nghe lại bài hát của cùng một ca sĩ.

“Bài hát “Bỗng nhiên” của Mạc Văn Úy có một câu

thế này: “Không muốn trên con đường sau này, hồi ức đáng trân trọng

không có em”. Hãy nghĩ đến khuôn mặt hiện lên trong đầu bạn lúc này, bạn sẽ hiểu ra: Bạn yêu người ấy. Hi vọng mỗi người đều có thể tìm được

người mình yêu. Chúng ta hãy để giọng khàn khàn du dương của Mạc Văn Úy

kết thúc chương trình ngày hôm nay. Ngày mai có một khởi đầu tốt, những

khán giả nghe đài thân thương của tôi, ngủ ngon nhé.” Tuy giọng nói của

nữ phát thanh viên đã ngừng, nhưng bài hát vẫ