
hỏi em chưa ăn cơm đúng không, nếu vậy chúng ta cùng ra ngoài ăn thôi.” Quả nhiên đúng như Lộ Nghiên đoán.
Hai người đi cạnh nhau. Đúng thời điểm nhộn nhịp của buổi tối, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp chạy qua. Lộ Nghiên không chú tâm đi đường, trong
đầu mải nghĩ xem nên ăn gì, hai quán ăn trước Trần Mặc Đông đề nghị đều
bị cô tìm lý do không vào.
“Em đi đường không thể nhìn xe chút
sao?” Trần Mặc Đông kéo Lộ Nghiên sát lại mình, sau đó nắm lấy tay cô.
Lộ Nghiên đợi mấy chiếc xe đạp đi qua, muốn rút tay, nhưng Trần Mặc Đông lại kéo cô đi, hai người giống như hai đứa trẻ đang vui đùa cùng nhau.
Đang giận dỗi, Lộ Nghiên trừng mắt lườm Trần Mặc Đông, nhưng sau đó lại
đung đưa lắc lư cánh tay Trần Mặc Đông ba cái.
“Em ngoan ngoãn một chút không được sao?” Giọng nói như đang cố nhịn cười.
“Em đang giúp anh quay trở lại thời nhi đồng mà.”
“Quán này thì sao?” Trần Mặc Đông hất cằm chỉ một nhà hàng Tứ Xuyên.
Lộ Nghiên nhìn chiếc biển hiệu đỏ rực bèn kéo Trần Mặc Đông đi, sau đó học anh, hất hất hàm chỉ hướng cửa hàng McDonald.
Lộ Nghiên đã thành công trong việc “mời” Trần Mặc Đông đến cửa hàng
McDonald. Trước lúc ra khỏi nhà, Trần Mặc Đông thay một bộ quần áo thoải mái, quần jeans và áo T- shirt khiến anh như trẻ ra mấy tuổi. Trên cơ
thể người đàn ông này hiện rõ vẻ thanh nhã, để anh ngồi trong cửa hàng
ăn nhanh thế này dường như không hợp, lúc này hai chữ “khí chất” cứ luẩn quẩn trong đầu Lộ Nghiên.
Đã qua giờ ăn tối nhưng cửa hàng vẫn
rất đông đúc. Trong cửa hàng có một đám học sinh vẫn đang mặc đồng phục, mấy người ngồi ăn, mấy người đang xếp hàng mua đồ ăn, Lộ Nghiên nhanh
chóng xếp hàng sau một cô gái. Đến lượt Lộ Nghiên, cô báo đồ ăn của
mình, rồi lại nghĩ tới vị đại thần Trần Mặc Đông. Nghĩ tới nghĩ lui, cô
chọn một suất gà rán, một chiếc bánh ngọt, còn đồ uống, đầu tiên cô chọn Coca, nhưng sau đó đổi thành café, cuối cùng lại chọn cam nóng. Sau
cùng, cô gọi thêm hai ly kem.
Về chỗ ngồi, Lộ Nghiên phát hiện
Trần Mặc Đông đang nhìn trang quảng cáo khuyến mại của cửa hàng
McDonald, nhất thời thấy hụt hẫng.
“Có khuyến mại mà anh không bảo em.”
“Nhân viên cửa hàng vừa mới đưa cho anh.”
“Cô ta cũng để ý anh quá đấy.” Lộ Nghiên uống một ngụm Coca lớn.
“Sao lại gọi hai ly kem?”
“Mỗi người một ly.”
“Đã khi nào em thấy anh ăn thứ này chưa?”
“Anh không ăn thì em có thể ăn hộ anh.”
Hai người lặng lẽ ăn đồ của mình. Trần Mặc Đông ăn được hai miếng thì không ăn nữa, ngay cả bánh ngọt cũng không động đến, chỉ lặng lẽ uống nước
ngọt.
“Lớn như vậy mà vẫn thích ăn thứ đồ này.” Trần Mặc Đông mở miệng.
“Lúc trước chẳng phải em đã nói anh có thể đi ăn ở những nơi anh thích,
không cần đi cùng em, giờ đến nơi lại không ăn, đúng là lãng phí.”
Tay Lộ Nghiên cầm hamburger, cố gắng ăn để không dính ra ngoài miệng. Hai
người cũng được coi là đôi vợ chồng đã ở bên nhau lâu dài, nhưng Lộ
Nghiên vẫn không muốn bày ra vẻ xấu xí trước mặt Trần Mặc Đông, tuy rằng trước đây điều đó đã từng xảy ra không dưới một lần. Một đám nữ sinh
ngồi ở chiếc bàn chếch với vị trí của Lộ Nghiên một chút, thi thoảng mấy cô bé liếc mắt về hướng hai người ngồi, có điều ánh mắt chúng không
dừng trên người Lộ Nghiên. Một cô gái đứng dậy đi qua chiếc bàn của họ,
rồi quay đầu làm như vô tình liếc nhìn Trần Mặc Đông, sau đó chạy về
phía đám nữ sinh. Cả đám nữ sinh lại đồng loạt nhìn về phía hai người,
miệng vừa cười vừa nói gì đó.
Trần Mặc Đông cầm khăn giấy đưa cho Lộ Nghiên lau miệng, Lộ Nghiên hơi tránh, sau đó cắn mu bàn tay anh.
“Bị nhìn cũng phạm pháp sao?” Trần Mặc Đông rất phối hợp, giơ cả cánh tay
lên. Lộ Nghiên vốn chỉ ngậm da thịt anh, nhưng Trần Mặc Đông lại giơ cả
cánh tay lên khiến cô không chịu được, nghe thấy câu này, cô cắn mạnh
vào da thịt anh.
“Có phải anh đang rất thỏa mãn tính hư vinh của mình không?”
“Chẳng phải em bảo anh tới đây sao, lẽ nào cũng không thỏa mãn tính hư vinh của em?”
Lộ Nghiên phồng mồm tức giận, giận anh và giận cả chính mình, nhưng đột
nhiên cô cảm thấy những lời này rất quen thuộc. Trần Mặc Đông không để ý cô nữa, lấy khăn giấy lau miệng cho cô, rồi lại lấy một miếng khăn giấy khác lau nước bọt của Lộ Nghiên trên cánh tay, sau đó mới mở túi bánh
ngọt ra ăn.
Sau bữa ăn, hai người đi dạo đến vườn hoa giữa phố,
một người đi trước một người đi sau. Cùng tình cảnh, cùng địa điểm, chỉ
là thời gian khác nhau. Mấy tháng trước, trong lúc đi dạo ở đây, Trần
Mặc Đông và Lộ Nghiên đã gặp Chung Lật Văn – bạn học hồi cấp ba của Lộ
Nghiên. Hai vợ chồng cô ấy nắm tay nhau đi ngược hướng Lộ Nghiên. Chung
Lật Văn nhận ra Lộ Nghiên, ríu rít đứng bên đường nói chuyện với Lộ
Nghiên. Lộ Nghiên nghe Chung Lật Văn kể lể cuộc sống hạnh phúc, tuy cô
không ngưỡng mộ nhưng cũng thực lòng mừng cho cô ấy. Từ đó, Chung Lật
Văn thường liên lạc với Lộ Nghiên để cùng đi dạo phố hoặc đi xem phim.
Lộ Nghiên không rỗi rãi như Chung Lật Văn, sau khi kết hôn cô ấy trở
thành người vợ toàn tâm lo việc nhà, còn Lộ Nghiên lại không như vậy. Vì thế hơn nửa số lần cô ấy hẹn, Lộ Nghiên đều phải từ chối