
biết có thể kiểm tra.”
“Ha ha, đúng vậy.” Hôm nay tất cả sức lực của Lộ Nghiên đã dồn hết cho việc dạo phố, lúc này cô không có sức để tranh luận với anh như trước kia.
“Sao hôm nay em hiền lành thế?”
“…”
“Gần đây em có nhiều điều lạ lắm.”
“Anh cẩn thận lái xe đi.”
P/s: Đọc chương này có lẽ mọi người phải liên tưởng đến vài chương gần đây
thì mới thấy bạn Nghiên nhà mình quả là có sức kiềm chế lớn lao. Mình
không biết phải trải qua bao nhiêu tổn thương, hay phải mất mát đến mức
nào, hay là quá trình trưởng thành phải chịu đựng những gì mới có thể
làm được như bạn ấy???? Lộ Nghiên cảm thấy rất buồn bực, bất an, hoảng hốt, phảng phất còn có sự
đố kỵ vây quanh. Mỗi một cảm xúc đều giống như sợi dây vừa nhỏ vừa dài,
chúng tụ tập kết rễ ở một chỗ leo lên, quấn thành một đám dây thô cứng
trong lòng, nhất là những khi cô ở một mình, chúng như đám hải tảo quấn
chặt lấy cô không chịu rời. Lộ Nghiên không phải là người hay kể lể nên
không thể nói ra, cô dùng chính trình độ kiềm chế của mình để đấu tranh
với chính mình, không chịu bộc phát tâm tình ra, cũng không vô cớ bộc
phát, vì thế mọi thứ cứ dần dần trào dâng trong lòng cô.
Lộ
Nghiên nhìn một lượt quanh căn phòng, bày biện ngăn nắp, không một hạt
bụi, không có gì để dọn dẹp, tới mỗi gian phòng đều tiện tay bật đèn,
sau đó tới sô pha ngồi đọc tiểu thuyết.
Lộ Nghiên có một quyển
tập văn Trương Ái Linh, cô mua ở một chùa nào đó. Lộ Nghiên không chọn
sách về chất lượng hay tính chất, chỉ thấy có thể đọc thì mua, sách là
niềm an ủi của cô mỗi khi rảnh rỗi. Cô không thích tìm hiểu văn hóa,
càng không nghiên cứu văn học, vì thế những cuốn sách có thể thỏa mãn
thói quen đọc sách là được rồi. Đương nhiên những cuốn sách ấy phải có
nội dung cô yêu thích, còn những cuốn không thích thì sống chết cô cũng
không đọc nổi.
Tuy cuốn sách này nằm trong đống sách từ lâu,
nhưng đây là lần đầu tiên Lộ Nghiên đọc. Lộ Nghiên cũng quên mất mình đã đọc trang đầu tiên khi nào, chỉ nhớ trước lúc đi ngủ có xem qua vài
lần, sau đó càng thêm thích. Về cơ bản cô có thể hiểu được thời đại của
tác giả, nhưng cô lại muốn vứt bỏ yếu tố thời đại để đọc tiếp câu chuyện của nam nữ chính dưới ngòi bút Trương Ái Linh. Có thể việc đọc như vậy
có chút hạn hẹp, nhưng Lộ Nghiên chỉ muốn theo dõi bản thân câu chuyện
chứ không phải trải nghiệm bộ mặt của xã hội.
Lúc đọc sách, cô
thường cảm thấy u buồn, không biết vì chính bản thân u buồn, hay do cuốn sách mang lại. Câu chuyện của Trương Ái Linh mang theo hơi thở thời đại – bi thương và bất lực, những người phụ nữ trong câu chuyện cũng không
thoát được bối cảnh đó, nhưng câu chuyện lại chưa hẳn dừng ở bi kịch. Có lẽ tất cả là do yếu tố thời đại, cũng có thể chính ngòi bút sắc bén của tác giả đã tạo nên. Những người phụ nữ sống trong thời đại này dường
như đều không vượt qua được hai điểm này: bi thương và bất lực, mà chính Lộ Nghiên cũng vậy. Lộ Nghiên đã đọc trên ba lần cuốn “Khuynh thành chi luyến”, cô rất thích vì cuốn truyện ấy chất chứa đau thương nhưng trong đau thương lại có niềm hạnh phúc. Trong truyện, sau khi hai người trải
qua bao biến động, Phạm Liễu Nguyên hỏi Bạch Lưu Tô: “Anh bảo này, chúng ta khi nào thì kết hôn đây?”. Trên trang sách Bạch Lưu Tô rơi nước mắt
thì bên ngoài Lộ Nghiên cũng cảm động đến đỏ mắt. Bất kể có phải “lật
đổ” một tòa thành để đổi lấy cuộc hôn nhân thì cuối cùng họ cũng vẫn ở
bên nhau. Đôi khi Lộ Nghiên cố chấp theo dõi cả quá trình nhưng cuối
cùng lại chỉ để tâm đến kết cục của câu chuyện.
Gần đây Trần Mặc
Đông về nhà sớm hơn, dường như không phải đi tiếp khách nữa, nhưng Lộ
Nghiên biết rõ công ty của anh đang có chút rắc rối. Lộ Nghiên hơi nghi
hoặc việc Trần Mặc Đông về nhà sớm có phải do hậu quả của chuyện lần
trước không, nghĩ đến đây trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy. Thế giới
phồn hoa bên ngoài chắc chắn đầy cám dỗ với đàn ông, Trần Mặc Đông lại
là người đàn ông thành đạt, bất kể lấy thân phận là đàn ông hay thân
phận của một ông chủ, nếu vì cô mà từ bỏ loại “hưởng thụ” này thì điều
đó thực sự khiến cô ít nhiều có chút bất an. Dù sao anh cũng là chồng
cô, cô đương nhiên có quyền lợi này. Đương nhiên, ngoài sự bất an áy náy trong lòng, cô còn có chút vui mừng vì được quan tâm.
“Chưa nấu cơm sao?” Trần Mặc Đông liếc nhìn bát yến mạch trên bàn, sau đó nghiêng đầu về phía Lộ Nghiên, hơi nheo mắt lại.
“Anh vẫn chưa ăn?” Lộ Nghiên nhìn đồng hồ để trốn tránh ánh mắt của Trần Mặc Đông, vừa nãy đọc truyện đến đau lòng, rơi cả nước mắt, tự cô cũng thấy mình không ra làm sao cả.
“Anh muốn ăn gì để em nấu.” Lúc này đồng hồ vừa chỉ ở con số tám.
“Đọc sách mà cũng đến mức khóc, em…” Trần Mặc Đông tiện tay lật quyển sách của Lộ Nghiên.
“Ai cần anh lo.” Lộ Nghiên ngắt lời anh, giật lấy quyển sách của mình.
Nhưng sau đó cô có chút hối hận, cô làm như vậy quả thực rất ấu trĩ, hơn nữa những gì Trần Mặc Đông nói chưa chắc đã là những lời không hay, mà
Lộ Nghiên nghi ngờ câu tiếp theo của anh muốn nói về chuyện khác vì anh
rất ít khi can thiệp nếp sống của cô.
“Anh muốn