
Thụ, anh xin lỗi, nhưng bây giờ thì em phải về đi.” Tôi trèo ra khỏi giường và mặc quần áo, và anh đi cùng tôi đến ga tàu
điện ngầm. Anh vẫy chào tôi từ phía trên, tôi vẫy lại, rồi anh quay
người và đi khỏi.
Nhưng khi tôi đến quầy vé, người bán vé trả lời tôi rằng chuyến tàu cuối cùng đã rời khỏi đây khỏang chừng một phút trước. “Shit!” Tôi rủa thầm trong bụng, sau đó thì chạy đuổi theo Lý Kỳ. Anh đang lững thững đi phía
trước, tay xách túi ni lông trong có hai quả táo anh vừa mua. Tôi nhanh
chóng đuổi kịp anh. “Này!” Tôi bổ đến, bám vào vai anh.
“Anh tưởng em đã đi rồi chứ.” Tôi nhận thấy anh ngạc nhiên một cách dễ chịu.
“Em đến thì chuyến tàu cuối đã chạy rồi,” tôi nói.
“Làm thế nào bây giờ? Mai em còn phải đi học. Anh sẽ lấy xe đèo em về.” Anh cười.
“Không cần đâu.”
Để anh lấy xe đưa tôi về co nghĩa là tôi mắc nợ anh, và tôi không muốn như thế. Cứ thế này tốt hơn, không ai nợ ai cái gì.
Vậy là chúng tôi trở về phòng của anh và ăn táo. Trong khi gọt táo bằng một con dao, anh nói một cách lạnh lùng, “Quay lại thế này là em đã trực
tiếp làm tổn hại đến kinh tế của anh.”
“Ý anh muốn nhắc đến táo?”
“Đúng vậy.” Giọng Lý không có vẻ gì là đùa cợt.
“Bố khỉ! Anh không có ý ấy chứ,” tôi nói vui vẻ.
Trước lúc đi ngủ, tôi mở xem tờ giấy đầy bụi bẩn mà Tử Dư đã đưa cho. Tử Dư
đã viết những dòng sau bằng nét chữ thanh nhã, nắn nót của cậu ấy: “Đêm
nay nhất định có một thảm kịch. Trên đường trở về, sẽ có một vụ nổ trên
đường tàu điện ngầm, và tôi sẽ là người duy nhất sống sót. Ha ha, vĩnh
biệt mãi mãi!”
Đêm hôm đó tôi nằm trằn trọc ngủ không đẫy giấc. Chúng tôi không làm tình
thêm lần nữa. Thực tế, chúng tôi hầu như không chạm vào nhau, và người
này càng dịch ra mép giường cách xa người kia càng tốt. Đều cùng chán.
Chúng tôi đã mất hứng thú với nhau. Với tôi, còn có thực tế kinh khủng
là tôi đã ra ngòai chơi bời suốt cả đêm, cộng với áp lực phải dậy sớm
vào hôm sau để đến trường, điều đó khiến tôi lo lắng. Tôi đã khao khát
được ở cả một đêm với Lý Kỳ, nhưng giờ đây khi tôi đã có cơ hội, cảm
giác ham muốn anh đã bay đi đâu mất. Tại sao đột nhiên tôi chẳng còn
thấy tí chút tình yêu nào đối với anh? Kỳ lạ. Tôi cứ nằm đó ngẫm ngợi
những ý nghĩ điên khùng ấy. Lại còn Tử Dư nữa – cậu ta đã phải biết điều gì đang xảy ra giữa tôi và Lý Kỳ, và tôi tự hỏi không biết cậu ấy cảm
thấy ra sao trong chuyện này. Buồn? Lo lắng cho tôi? Có thật chúng ta
chỉ là bạn bè “tốt” hàng ngày mà thôi? Ngày mai tôi biết nói với mẹ thế
nào? Đêm qua con đã…tôi thở gấp gáp, dồn dập, miệng tôi khô khốc, tôi
trằn trọc, lật qua lật lại suốt cả đêm. Không một giấc mơ. Đây là một
trong những đêm dài nhất của đời tôi.
Tôi lên chuyến tàu điện ngầm đầu tiên vào sáng hôm sau và đi thẳng về nhà.
Khi mẹ tôi nghe thấy tiếng khóa mở cửa, bà chạy vào phòng khách vừa đúng lúc nhìn thấy tôi bước vào, chuẩn bị sẵn một vẻ hối lỗi, với mặt mũi
bẩn thỉu, tóc tai bơ phờ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không ngủ ở
nhà mà ở ngòai cả đêm, và cơn giận của mẹ ngay lập tức bốc lên ngùn
ngụt, mẹ mắng mỏ tôi té tát.
“Mẹ im đi được rồi đấy, con nghe đủ lắm rồi,” tôi cãi lại. “Con mệt lắm
rồi, và con cần hai mươi tệ để đi taxi đến trường. Sắp muộn học mất
rồi.” Tôi chìa tay ra.
Mẹ tôi đờ người ra mất một lúc, rồi lấy hai mươi tệ ở trong ví ra đưa cho
tôi rồi về phòng ngủ tiếp, vừa đi vừa rủa xả tiếp. Tôi chắc đã phải làm
mẹ thất vọng lắm, nhưng tôi đã quá mệt mỏi ko sức đâu mà để ý đến điều
đó
Trái tim tôi tan nát, nhưng tôi chẳng có băng keo.
- Tiểu Thúy –
Có tuyết rơi vào thứ Bảy, khi Lý Kỳ và tôi ở cùng nhau tại chỗ của anh.
Tôi tới vào lúc tám hoặc chín giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, và anh ở trên giường, chờ tôi. Tôi chui vào dưới tấm chăn ấm bẩn thỉu để trùm
kín thân thể lạnh giá của mình. Như thường lệ, anh vòng tay ôm chặt lấy
tôi, như sợ rằng tôi sẽ chạy đi hoặc là bốc hơi mất. Chúng tôi chẳng bao giờ có thể kìm nén được ham muốn và dục vọng. Căn phòng tối như hắc ín, nên tôi lén nhìn ra ngòai cửa sổ nơi bầu trời xam xám ảm đạm. Khi tôi
thấy khát, tôi vớ lấy cái ca của anh và định uống, nhưng Lý đã chộp lấy
nó, đổ luôn nước lạnh xuống đất, rồi rót đầy nước nóng vào ca cho tôi.
Anh nói thật là ngốc khi đi uống nước lạnh khi em đang thế này.
Sau bữa trưa, tôi cùng anh đi gặp người lớp trưởng, căn phòng đã khóa cửa,
nên sau khi chúng tôi đứng chờ dưới tuyết một lúc thì bỏ đi. Tôi bảo anh nói cho tôi hay sự khác nhau giữa “Punk” và “Grunge” khác nhau thế nào. Vào mỗi tuần, Lý thường cho tôi mượn những đĩa nhạc của các ban như
Green Day, Blur, R.E.M., The Pixies và Sonic Youth. Tôi trả chúng lại
khi cả hai ở cùng nhau vào thứ Bảy sau đó. Anh cào móng tay vào một viên gạch trên bờ tường, ấp úng giải thích sự khác biệt giữa chúng. Cuối
cùng anh nói anh cũng không chắc chắn lắm.
Chúng tôi cất bước trên tuyết trở về chỗ của anh. Tuyết bám trên những cành
cây, trước khi bám đầy trên chiếc áo vét của tôi. Mặt đất dưới chân
nhanh chóng đổi thành một màu xám ảm đạm, sũng nước. “Tại sao chúng t