XtGem Forum catalog
Cấm Ái Tình Nhân

Cấm Ái Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322633

Bình chọn: 9.5.00/10/263 lượt.

g về thành phố? Sao vậy?”

Tống Khải có mua một căn nhà trong thành phố, gần đội bóng, bình thường đều ở chỗ đó. Nhưng giờ phút này, anh nắm giữ vô lăng, khẽ nhíu mi, có chút

nghi hoặc nghiêng mắt nhìn mẹ mình.

Vì sao bà có vẻ không quá vui khi biết anh trở về? Anh không hiểu. Về nhà ba mẹ mình nghỉ ngơi, cũng cần có lý do sao–,

Ông Tống vẫn trầm mặc luôn nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy ông nhíu chặt mày. Còn sắc mặt và thái độ giống như vậy của

ông Tống đã có từ khi nào? Tống Khải cũng không nhớ.

Trong khoảng thời gian tới này, ông Tống càng trở nên lãnh đạm, vốn nghĩ bị

ảnh hưởng bởi chuyện đi uống bia ôm lúc trước, nhưng chuyện đã qua lâu

như vậy, anh còn thắng trận trở về, rốt cuộc ông Tống tức giận vì cái

gì?

Lại liếc mắt thấy sắc mặt lạnh lẽo kia, Tống Khải hướng tầm mắt trở về phía trước, chuyên tâm lái xe. Anh biết có vấn đề, cũng nên giải quyết, chỉ

có điều trước mắt anh chỉ quan tâm đến một chuyện, hoặc một người—Tống

Lăng Tâm.

Trong gần một giờ đi xe, mọi người đều không nói nhiều, không khí trong xe

thật nặng nề, giống như bóng đêm u ám bên ngoài cửa kính.

Về

đến nhà, đã qua nửa đêm, ba người đều tự đi rửa mặt chải đầu đi ngủ.

Tống Khải miễn cưỡng cố đè nén thôi thúc bước xuống phía sau, lên lầu

xông thẳng vào phòng Tống Lăng Tâm, nhưng chỉ có im lặng chào đón.

Nằm trên giường mình, trợn mắt nhìn lên trần nhà tối đen, trừng mắt đến nỗi như đốt cháy hai hốc mắt, sau đó thật vất vả để đợi cho ba mẹ đều đi

ngủ, anh đứng dậy không một tiếng động, thân hình cường tráng giống như

loài thú săn di chuyển, chỉ trong chốc lát, anh đã xuyên qua hành lang,

đi xuống lầu, đến gác xếp thông qua nhà bếp.

Cô đi vắng. Căn phòng im ắng, trên giường không có người.

Tống Khải quả quyết cô còn ở nhà. Xe của cô vẫn ở trong ga-ra, thường dùng

bạc phủ lại, đèn tường cũng mở chỉ vì biết ở nhà Tống Lăng Tâm sợ tối,

mấy bóng đèn tường không tắt nhất định là dấu hiệu, cô vẫn còn ở nhà.

Nhưng, người ở nơi nào?

Trước tiên không được kinh động đến ba mẹ, bóng dáng thon dài của Tống Khải

như âm hồn thầm lặng di chuyển, một gian lại một gian, đi khắp quanh

nhà. Rốt cuộc, đứng trước thư phòng nhỏ trên lầu hai, mới thấy ánh sáng

hé ra từ khe cửa.

Tiếng gõ cửa thực ngắn gọn, một cái, lại một cái.

Giống như nghe được tiếng thở dài của ai đó, nhưng Tống Khải cũng không xác

định, tựa hồ cả thế kỷ trôi qua, cánh cửa rốt cuộc bật mở.

“Vì sao trốn ở chỗ này?” Tiếng nói thấp của Tống Khải vang lên, nhưng không thể nén xuống lửa giận trong giọng nói. “Em không biết anh đã trở về?

Em không biết anh đang tìm em sao? Điện thoại không bắt, nhắn tin không

trả lời, bận học đến thế à? Rốt cuộc là đang bận cái gì? Em tốt nhất nói cho rõ…”

Tiếng nói đột nhiên ngừng bặt, khắp nơi một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh

lặng hoàn toàn, bởi vì bàn tay nhỏ mềm mại đã đè chặt lên môi anh, ngăn

anh tiếp tục chất vấn.



có vẻ gầy đi, mắt dường như to hơn. Đôi mắt xinh đẹp kia, vừa đen lại

vừa sâu, lẳng lặng nhìn anh, ngàn lời vạn câu đều chôn giấu vào lòng.

“Em đang nghe điện thoại.” Cô khẽ nói, “Chờ em một chút.”

“Đã trễ thế này, nói điện thoại gì chứ?” Tống Khải thấp giọng lầm bầm.

Theo cô vào trong phòng, mới phát hiện cô thật sự đang nghe điện thoại,

nhưng là gọi điện qua mạng, cần dùng đến máy tính; mà trong phòng cô lại không có lắp đặt mạng, cho nên, nên phải dời notebook qua thư phòng.

Tống Khải nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

Chủ đề khác thường rất khó hiểu, mà cô dùng chính tiếng mẹ đẻ của mình.

Từng thanh âm trong trẻo lanh lợi vang lên, mặc dù anh nghe không hiểu,

nhưng lại thấy thích nhịp điệu giống như ca hát, cho nên im lặng ngồi

cạnh lắng nghe. Như vậy cũng đủ rồi. Ngồi gần sát cô, có thể ngửi được

mùi hương thoang thoảng trên người cô, cảm giác cô ở kề bên, đưa tay có

thể chạm tới cô, lắng nghe thứ ngôn ngữ khác như ca như hát… Tống Khải

nhắm mắt lại, cảm nhận sự lo âu xa cách lâu như vậy cho tới nay, đều từ

từ tan biến, bất kể là thân thể hay tâm hồn, gần đây hoàn toàn bị vây

bủa đều chìm vào trạng thái buông lỏng nhất.

Anh nằm thoải mái trên ghế dài trong thư phòng, chân dài gác lên cạnh bàn,

một tay không khách khí đưa tới giữ chặt tay cô. Nắm chặt trong tay bàn

tay nhỏ bé mềm mại, tâm tư bất an lo lắng, liền trở nên yên bình.

Đeo tai nghe, Tống Lăng Tâm chỉ quay đầu liếc nhìn anh, rồi trở lại tiếp

tục nói chuyện qua điện thoại. Đợi cô nói được một lúc thì Tống Khải đã

ngủ mất tiêu.

Tống Lăng Tâm cố gắng lén rút tay về, thử vài lần, cũng không thành công. Tống Khải không ngừng buông tay.

Thở dài, cô thôi giãy dụa, ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh anh.

Thật ra… Đã lâu không gặp. Cố tình trốn tránh, làm hai người không gặp nhau, nhưng tình cảm căn bản trốn không khỏi; Tống Khải luôn luôn ngự trị

trong lòng cô, từng giờ từng phút, cũng không hề rời khỏi.

Bàn tay nhỏ bé còn lại nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú

mệt mỏi kia, lướt qua mày rậm đầy cá tính chiếc mũi thẳng đứng, đôi môi

mỏng kiên nghị, chiếc cằm góc cạnh rõ nét… Nói th